An không trả lời câu hỏi ngay, ánh mắt có sự dao động nhỏ. Cậu biết câu hỏi này mang ý nghĩa gì, nếu câu trả lời này làm phật ý ồng cụ... có lẽ cậu sẽ bị đuổi đi ngay lập tức.
"Thế nào? Lưỡng lự lâu như vậy vẫn chưa có câu trả lời à? Thấy khó trả lời quá thì để lần sau trả lời vậy."
An định mở lời nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu lập tức bật mở như cái phao cứu sinh xuất hiện vào lúc nguy cấp.
Ông cụ là người thấy động tĩnh nhanh nhất, vội chống gậy đi qua đó, túm lấy tay cô y tá vừa ra khỏi phòng.
"Cô y tá, con gái tôi sao rồi?"
Y ta bị bất ngờ, cô ấy giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà trả lời:
"Vâng, sản phụ nằm trong kia là con gái cụ ạ?"
Ông cụ sốt ruột bấu lấy tay y tá. "Phải, con bé... nó không sao chứ?"
Cái bấu tay này khá đau, có lẽ ông cụ vô tình dùng sức nên mặt cô y tá trẻ khẽ nhăn lại vì đau đớn.
An đứng sát gần và nhìn thấy được bèn nhẹ giọng nhắc khéo Lục lão gia vài câu.
"Thưa chủ tịch, cháu nghĩ là chủ tịch nên thả tay cô ấy ra trước đi ạ. Có gì cứ từ từ nói, mọi khó khăn đều có thể giải quyết."
Phát hiện hành động và lời nói của mình nôn nóng hơn bình thường, ông cụ bèn thả tay ra và mỉm cười hối lỗi.
"Xin lỗi cháu nhé, tại ta sốt ruột quá."
"Vâng, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563610/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.