Sáng hôm sau...
Tôi sốt ruột đi qua đi lại trước cổng nhà.
Vân Vân và Hoàng Gia Huy đang làm gì vậy? Đợi một lúc lâu rồi sao mãi không thấy bọn họ trở về?
Đừng bảo là... tôi lắc đầu thật mạnh. Không thể nào! Chắc không có chuyện đó đâu! Tôi không thể vì sự chậm trễ của họ mà nghĩ tới trường hợp xấu nhất như vậy được.
Chắc bọn họ đang trên đường quay lại, thôi kiên nhẫn đợi thêm một xíu đi.
Thời gian lại trôi thêm vài phút...
10 phút sau...
20 phút sau...
Vẫn không thấy bóng dáng của hai người họ.
Hay là mình quay lại chỗ tối qua?
"Lam Khanh, em còn làm gì ở đây thế? Mau quay vào trong ăn sáng thôi."
Tôi bị giọng nói đó làm cho giật mình, bèn quay lại nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện.
"Bây giờ anh còn tâm trạng để ăn với uống à? Vân Vân còn chưa thấy tăm hơi, tôi làm gì còn tâm trạng ngồi nuốt thức ăn."
Nhưng nét mặt Lục Nhất Minh trông rất chi là bình thản, anh ta nhún vai rồi trả lời tôi với biểu cảm không liên quan đến mình.
"Giờ không về thì lát nữa sẽ về, họ có phải trẻ con đâu mà em cứ sốt sắng lên thế nhỉ."
"Hả? Lương tâm của anh có thấy cắn rứt không? Một trong hai người đó là bạn thân của tôi đấy!"
Lục Nhất Minh tiếp tục giả vờ. "Thế... hả? Anh lỡ quên mất cô ấy... Nhưng có lẽ không sao... Em có muốn cá cược với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3496450/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.