Tôi tính làm việc thêm hai tháng nữa rồi nghĩ tới chuyện xin nghỉ việc. Hai tháng tiếp cũng là lúc bé con tròn ba tháng tuổi, tôi phải đi ngay và chuyển sang nơi khác sinh sống trước khi cái bụng lộ ra. Chứ loanh quanh ở đây ngày nào thì ngày đó còn chạm mặt nhau dài dài. Hiện giờ chuyển ra ngoài sống chỉ là kế hoãn binh do tôi tạm thời chưa đi ngay được, còn để mà ở về lâu về dài cũng không phải là cách hay.
Riêng cái chuyện nên nghỉ hay không nghỉ việc tôi đắn đo mất mấy ngày trời. Lý do vì sao ư? Tôi vẫn đang trải qua giai đoạn thử việc, nếu đi lúc này... đồng nghĩa với việc chấp nhận cánh cửa tương lai đang rộng mở đón chào bị đóng sầm ngay trước mắt mình. Tôi cũng khó nghĩ lắm ấy chứ, nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận số phận.
Cũng may là trong cái hợp đồng hôn nhân chết dẫm đó kèm theo một điều khoản có lợi cho tôi, đó là: chúng tôi không được phép làm phiền cuộc sống riêng tư của nhau. Vì thế trong khoảng thời gian ngồi trên ghế giảng đường, tôi đã lén đi làm thêm và tích cóp được một khoản tiền kha khá, ít nhất là có thể duy trì đến lúc con tôi biết đi, tập nói. Còn tôi lấy cái gì để đóng học phí cho hai năm ấy à? Đã có bố chồng giàu sụ lo tất cả rồi, tôi không việc gì phải lăn tăn hay đắn đo về chuyện tiền nong.
Đang ngồi trực quầy lễ tân với cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075435/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.