Có vẻ không biết tôi làm việc ở đây thật, Lục Nhất Minh bối rối kéo tay Tiêu Hi Hạ ra ngoài. Mà anh không biết cũng phải thôi, vì trong hợp đồng có điều khoản tôi và anh không can thiệp cuộc sống riêng tư của đối phương.
"Sao vậy anh? Mình đang vào tại sao lại đi ra thế ạ?"
Là một giọng nói ngọt ngào và trong trẻo, nghe lanh lảnh như tiếng chim hót ngoài vườn cây.
Dù có không thích cô gái này, nhưng tôi phải công nhận Tiêu Hi Hạ có giọng nói rất hay. Nếu cô ấy mà cất tiếng hát thì sẽ như nào nhỉ? Chắc cũng hay như mấy cô ca sĩ có chất giọng Soprano (Nữ cao) thường hay hát thánh ca trong các nhà thờ.
Nhưng trời có phú cho chất giọng hay tới cỡ nào thì tôi vẫn không thẩm nổi tính cách chảnh chọe, đành hanh của cô ta.
Ngay lần đầu gặp đã chẳng ưa gì nhau rồi. Chính hôm ở bữa tiệc nhà họ Tiêu, tôi còn bị cô ta vu cáo cho tội ăn cắp nữa đấy. Cũng may đó chỉ là sự hiểu nhầm, nếu không thì...
Nói chung là, một khi tôi còn cố chấp đeo bám Lục Nhất Minh thì chắc chắn Tiêu Hi Hạ sẽ không để tôi được yên.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên. "Anh đổi ý, không thích đi vào đây."
Tôi hơi đờ người, vì đây là giọng nói hay thì thầm bên tai mỗi đêm.
"Khách sạn nào mà chả như khách sạn nào, sao anh nói không thích là không thích ngay được?"
"Anh bảo thế nào thì là thế đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075433/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.