"Vân đang đợi em đấy, chúng ta mau đi thôi." Anh Thế Khải mở ô trước, bày tỏ muốn cùng tôi che chung một cái ô. 
"Thôi em có chuẩn bị một cái ô khác rồi đây." Tôi nói từ chối rồi lôi chiếc ô nhỏ gọn nằm lọt thỏm trong túi xách cho anh ấy xem. "Em nghĩ là chúng ta ai có ô người đó dùng mới tốt." 
"Được, vậy em đưa cái ô đó cho anh." 
"Để làm gì ạ?" 
"Để anh bẻ gãy nó, em khỏi cần dùng." 
Gì vậy trời? Tôi trợn mắt há mồm nhìn anh ấy. 
Làm ơn đừng vừa cười vừa nói mấy từ tàn ác như thế chứ! 
"Nào, nghe lời anh! Đưa cái ô đó đây!" Thế Khải tiếp tục ra lệnh trong khi miệng vẫn cười tươi như không. 
Đáng sợ quá! 
Tôi nhanh tay cất ngay cái ô iu dấu vào trong túi, miệng cố kéo giãn và nở nụ cười như chưa nghe thấy điều đáng sợ gì. 
"Khỏi đi ạ. Em sẽ đi chung ô với anh." 
"Thế còn nghe được." 
Sao giờ tôi lại thấy anh ý cười tươi tắn hơn ban nãy thế nhỉ? 
Cứ như vậy chúng tôi sóng vai nhau đi chung một cái ô dưới cơn mưa tầm tã. Thế Khải galant mở cửa xe giúp tôi, rồi anh lách người ngồi vào hàng ghế sau và cũng là hàng ghế tôi ngồi. 
"Đi thôi, Vân Vân đang chờ chúng ta ở trung tâm thương mại." Anh vừa nói với tôi vừa ra hiệu cho người tài xế lái xe đi. 
Quanh qua quẩn lại để thắt dây an toàn, tôi chẳng rõ Thế Khải đặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075407/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.