"Hình như do em mặc bộ nào cũng dễ thương hết nên Vân Vân không thể chọn được."
Trước lời khen ngợi từ anh Thế Khải, tôi cố tình làm ngơ rồi hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.
"Sao anh lại vào đây? Anh nói là đợi ở ngoài, không vào trong mà."
"Vì muốn gặp em nên anh vội đến, nhưng hình như đến hơi sớm."
Câu trả lời này khiến tôi thấy hơi gợn gợn, nhưng cố giả vờ như mình không quan tâm. "Không đâu, anh đến đúng lúc quá! Anh ngăn Vân Vân giúp em đi!"
Tôi đẩy vai Thế Khải về phía Vân Vân. Cũng may cậu ấy mải mê bận chọn đồ nên chắc không nghe thấy đoạn hội thoại vừa diễn ra... đâu nhỉ?
Mà, đến cả bản thân tôi còn không chắc...
"Ừm, được thôi."
Anh Thế Khải nghe lời tôi nhấc chân lại gần chỗ Vân Vân lựa đồ.
Sau đó thì...
"Vân Vân, bộ này thì sao?" Trước con mắt mở thao láo của tôi, anh Thế Khải cầm một bộ khác đưa cho Vân Vân xem thử.
Nghe lời anh trai, Vân Vân chống cằm ra vẻ nghĩ ngợi, cậu ấy đăm chiêu nói: "Cái này màu tím. Nếu chọn bộ có gam màu lạnh thì Lam Khanh hợp với màu thiên thanh hoặc màu lá mạ hơn cơ."
Tôi ngồi trên salon trợn mắt há mồm nhìn hai anh em tranh luận về mấy bộ đầm.
Anh Thế Khải! Bảo anh ngăn chứ có phải bàn luận cùng Vân Vân đâu?!
Hay anh cố tình không tiếp thu lời em nói, trả thù vụ em từ chối hộp bánh của anh?
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075403/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.