Trước lời chất vấn của chú Tuấn, tôi lặng người đứng chôn chân vào một góc.
Tiêu rồi, giờ tôi phải nói gì để không làm họ thất vọng về mình đây?
Đúng lúc tay chân tôi lóng ngóng không biết phải giải thích thế nào thì thím Nụ đứng ra đỡ lời thay tôi.
“Kìa anh, sao lại trách cứ cháu nó thế? Hạnh Chi đang mang bầu, nói thế là không được.”
“Ừ em nói phải ha.” Chú gật đầu đồng tình với vợ rồi quay sang sỉ vả Lục Nhất Minh. “Cho dù Hạnh Chi có là vợ cậu thật, thì chuyện phải nghiêm trọng cỡ nào mới khiến con nhỏ uất ức ôm bụng bầu bỏ đi? Nhìn mặt cậu chắc là không biết nhỏ có bầu đúng không? Cậu làm chồng cái kiểu gì thế?”
Miệng tôi há hốc vì ngạc nhiên, không nghĩ tới trường hợp vợ chồng chú Tuấn sẽ bênh mình.
Bị mắng một trận Lục Nhất Minh không những không tức giận còn vui vẻ đáp:
“Dạ, chú mắng đúng lắm, cháu không có gì để phản bác. Khiến Lam Khanh rời đi lỗi hoàn toàn nằm ở cháu.”
“Hừ, tôi không biết chuyện giữa cậu và con nhỏ này thế nào nhưng cậu không được phép đến đây nữa. Hạnh Chi, nếu con thực sự cần một bờ vai và một chỗ dựa cho đứa bé, con thấy cháu trai ta thế nào? Hay nhân tiện đây, hai đứa tới với nhau luôn đi.”
Chú Tuấn nói sang chuyện quỷ yêu gì vậy trời?
Mà chú ấy đang say rượu, chắc không biết mình nói gì đâu.
“Cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075308/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.