“Lam Khanh, cậu giải thích chuyện gì đang xảy ra đi. Cái bụng bầu đó là thế nào?”
Mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo… Tôi có thể nói gì bây giờ đây? Nói bỏ trốn vì phát hiện mình có thai à?
“Mình… mình…”
Cổ họng ú a ú ớ rốt cuộc không thể nói ra câu trả lời hoàn chỉnh nào, tôi bất đắc dĩ đứng dậy viện cớ nói lảng sang chuyện khác.
“Chắc thím Nụ làm xong đồ ăn rồi, để mình bưng ra đây bọn mình cùng ăn nhé?”
Nhưng Vân Vân không để tôi rời đi, cô ấy vùng dậy níu lấy cánh tay tôi.
“Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình. Cậu không coi mình là bạn nên không cho mình biết cậu có bầu?”
Tôi buồn bã lắc đầu, mắt không nhìn vào cô ấy mà lựa chọn tránh né.
“Không phải thế đâu.”
“Vậy vì sao? Cậu nói đi.”
Tôi nghẹn ngào, mắt rơm rớm suýt bật khóc nức nở trước mặt cô ấy.
“Mình sợ, mình sợ lắm Vân Vân à! Mình sợ ngay cả người thân duy nhất của mình là đứa nhỏ này cũng không bảo vệ được, sao mình có can đản nói đây?”
Vân Vân dang tay ôm chầm cả người tôi vào lòng, cô ấy vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, an ủi:
“Cậu còn có mình nữa mà, cậu có thể nói cho mình nghe nữa mà. Thời gian qua cậu vất vả nhiều rồi.”
Tôi không biết phải nói gì, gục đầu lên vai cô ấy, nấc lên thành tiếng.
Đợi tôi khóc cho đã, Vân Vân cầm khăn tay lau nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075303/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.