“Cậu thực sự định làm vậy?” Vân Vân sang ngồi bên cạnh tôi, nét mặt cô ấy hiện lên vẻ lo âu không thôi. “Nhà họ Lục toàn người thế nào, mình và cậu không phải không biết. Lam Khanh, mình không muốn cậu liều mạng. Có rất nhiều cách mềm dẻo hơn để giải quyết mà, đúng không?”
Tôi lặng thinh, không hồi đáp lại. Đâu phải tôi không biết tiềm lực Lục thị to lớn tới cỡ nào, nhưng có những thứ đáng liều mạng bảo vệ thì cứ liều mạng thôi. Đó là đứa con do tôi sinh ra, chẳng lẽ không đáng sao?
Không muốn tiếp tục chủ đề đau đầu này, tôi chuyển vấn đề.
“Bỏ qua chuyện này sang một bên, mình cảm thấy ở đây có quá nhiều điểm trùng hợp.”
Vân Vân khù khờ không hiểu vấn đề tôi đang nói là gì, cô ấy hoang mang hỏi:
“Trùng hợp nào cơ?”
“Ừm, chuyện là…”
Vào lúc tôi mấp máy môi hỏi cậu ấy thì cửa phòng khách có tiếng gõ nhẹ, phát ra âm thanh “cốc cốc”.
Tôi nghển cổ lên nhìn xem là ai, hóa ra là thím Nụ.
Thím nhìn chúng tôi cười tế nhị, sau đó thân thiết hỏi:
“Thím có làm phiền các con nói chuyện không?”
“Dạ không, để con bưng giúp thím.”
Vân Vân muốn tiến đến bưng phụ một tay nhưng thím nhẹ nhàng từ chối:
“Để thím bê, con là khách con cứ ngồi chơi cho thím.”
“Vâng.”
Vân Vân ngượng nghịu thu tay về, cậu ấy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ như nàng dâu nhỏ, mắt nhìn chăm chú thím Nụ bày đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075301/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.