Chiếc đèn chùm phía trên đỉnh đầu không cảm nhận được bất kỳ tâm trạng nào của con người, luôn phát ra ánh sáng, chiếu đôi mi dài của đối phương thành một mảnh bóng nhỏ. Với độ cong chớp nhẹ như cánh bướm đang rung động.
Hai người nhìn nhau từ trên xuống dưới, Giang Thính Văn vẫn ôm eo cậu, chớp mắt hai lần, Thanh Thứ Tang như từ trong mộng thức giấc, đột nhiên bắt lấy cánh tay Giang Thính Văn, bối rối hỏi: "Dì đâu rồi?"
Hỏi xong cũng không đợi Giang Thính Văn trả lời, Thanh Thứ Tang vội vàng đẩy người ra, luống cuống tay chân tìm dép xỏ vào, đi thẳng lên lầu.
Giang Thính Văn bị đẩy loạng choạng, ngẩng đầu nhìn bóng người chạy lên lầu, có chút tổn thương mất mát: "Chồng, em mặc kệ anh sao?"
Hắn nghĩ, Không Tang quả nhiên không muốn gặp ba mẹ, vậy càng không cần đề cập đến chuyện cùng hắn về nhà.
"Thất thần cái gì?" Thanh Thứ Tang chạy lên tầng hai bám vào lan can nhìn Giang Thính Văn, gấp đến độ dậm chân, "Mau lên thay quần áo đi, muốn mặc đồ ngủ gặp mẹ anh à?"
Nghe vậy, Giang Thính Văn theo bản năng cúi đầu đánh giá mình. Thanh Thứ Tang nhìn hắn ngẩn người, lại "rầm rầm" chạy xuống lầu, túm cổ tay đối phương kéo hắn về phòng ngủ. Tư thế kia giống như có ngọn lửa ở phía sau đuổi theo mông bọn họ.
Nhận ra chồng nhỏ không phải mặc kệ mình, cũng đồng ý gặp ba mẹ, Giang Thính Văn không nhịn được cười khẽ. Hắn trấn an vỗ mu bàn tay Thanh Thứ Tang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-doi-cong-anh-ta-dien-roi/2584641/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.