Nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống má. Thanh Thứ Tang đẩy Giang Thính Văn ra, người sau đột nhiên không cử động, vẫn tiếp tục lau nước mắt cho cậu như cũ.
"Tránh ra đi." Thanh Thứ Tang dùng tay đẩy mạnh hắn, rời khỏi vòng tay gông cùm xiềng xích của Giang Thính Văn, xoay người lên lầu.
Giang Thính Văn đuổi theo, không dám dùng sức quá lớn, nhưng chỉ bằng chút lực lượng của Thanh Thứ Tang căn bản không thoát ra được.
"Không Tang, Không Tang..." Cánh tay Giang Thính Văn duỗi dài ngang trên lan can, nắm lấy, hai tay vây thành một vòng tròn đem Thanh Thứ Tang nhốt ở bên trong, "Không Tang, làm sao vậy? Đừng khóc, cũng đừng nói chuyện, được chứ?"
Thân ảnh cao lớn bao phủ toàn bộ thân thể Thanh Thứ Tang, thấy vẻ mặt Giang Thính Văn bối rối như vậy.
Điều này không nên xuất hiện trên thân một người chỉ coi cậu là thế thân, không khỏi cũng quá chân tình thực cảm.
Nhưng nếu Giang Thính Văn có diễn xuất cao siêu thì sao, cũng chỉ diễn được ba phần?
Ba năm ở cùng Tần Tư Ngôn, mỗi lần Thanh Thứ Tang mất hứng, anh ta cũng chỉ ném ra một thẻ ngân hàng, hỏi Thanh Thứ Tang muốn gì.
Ngoài ra, sẽ không có bất kỳ lời nói và hành động dỗ dành nào. Thanh Thứ Tang hạ thấp địa vị, cho rằng như vậy có thể khiến đối phương thích. Nhưng cặn bã là cặn bã, vĩnh viễn không rõ thật lòng là gì.
Thanh Thứ Tang kéo theo thương tích đầy người lăn qua lăn lại, không ngờ gặp Giang Thính Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-doi-cong-anh-ta-dien-roi/2584639/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.