Chương trước
Chương sau
Ban đêm.
Lúc ăn tối, nữ giúp việc trẻ phát hiện đêm nay lượng cơm của Lục Hoặc tăng nhiều hơn, hơn nữa cô ấy có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, cũng không biết có phải bởi vì hôm nay Kiều Tịch tới hay không.
Lúc ban đầu, cô ấy thấy thái độ của thiếu gia đối với Kiều Tịch rất lạnh nhạt, khi đó cô ấy còn cảm thấy khó tin, rốt cuộc Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa thiếu gia bá chiếm con thỏ của Kiều Tịch, còn bày bản mặt cho Kiều Tịch xem, cô ấy cũng cảm thấy tủi thân thay Kiều Tịch.
Nhưng mà, trải qua khoảng thời gian này, cô ấy nhận thấy được thái độ của thiếu gia đối với Kiều Tịch thay đổi rất nhiều, thậm chí, rất nhiều lần cô ấy phát hiện thiếu gia nhìn lén Kiều Tịch.
Thật hiển nhiên, giữa thiếu gia và Kiều Tịch đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là, thiếu gia thích Kiều Tịch.
Đối lập với trước khi Kiều Tịch xuất hiện, bây giờ thiếu niên đã không lạnh như băng, từ chối tất cả những người tới gần nữa.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Hoặc di chuyển xe lăn trở về phòng.
Anh khóa cửa phòng lại, sau đó lại bắt đầu đứng dậy và bước đi.
Anh cảm giác được trên đùi mình vẫn không có sức lực gì, nhưng tóm lại là có thể đứng lên được, chỉ cần có thể cử động, anh sẽ không từ bỏ.
Bên kia, lúc Kiều Tịch về đến nhà, mẹ Kiều đã cho người chuẩn bị xong bữa tối, thấy con gái trở về, bà cười nói: “Đúng lúc chuẩn bị xong cơm, mau đi rửa tay.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp lại, sau khi rửa tay trở về, cô đi qua, mở miệng nói: “Mẹ, chủ nhật tuần sau con muốn lái du thuyền ra biển.”
“Sao đột nhiên muốn ra biển?” Lúc trước mẹ Kiều tặng du thuyền cho con gái, nhưng mà con bé vẫn luôn không có hứng thú đi, du thuyền vẫn đang mới tinh.
Kiều Tịch có chút xấu hổ, “Chúc mừng sinh nhật cho bạn con, lúc trước con có nói với mẹ về anh ấy rồi, chính là lúc con đi bên ngoài vẽ vật thực, anh ấy vẫn luôn chăm sóc con, mẹ, qua một khoảng thời gian nữa con sẽ dẫn anh ấy về nhà để giới thiệu với mẹ.”
Mẹ Kiều cười gật đầu, “Được, mẹ cũng muốn gặp bạn tốt của con.”
Con gái rất nhiều lần nhắc tới người bạn tốt này, bà quả thật rất muốn nhìn thấy.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, hôm nay cha của con bay ra nước ngoài, ngày mốt mới trở về, đêm nay có hai người chúng ta và Tích Tích cùng ăn cơm tối.” Mẹ Kiều nhìn đồng hồ, “Sao Tích tích còn chưa về?”
Bà vừa nói xong, Triệu Vũ Tích liền từ bên ngoài đi vào.
Cả người cô ta đều ướt đẫm, trên váy trắng còn dính vết bẩn lớn.
“Tích tích, cháu về rồi?” Mẹ Kiều thấy bộ dạng chật vật của cô ta, không khỏi kinh ngạc, “Sao mà cả người đều ướt thế? Bên ngoài mưa à?”
Triệu Vũ Tích lắc đầu, giọng điệu chưa sự tức giận khó có thể kiềm chế, “Không phải, trên đường về cháu đi qua một cửa hàng, chủ tiệm đúng lúc hất nước bẩn ra bên ngoài.”
“Người này sao lại vậy chứ, không có ý thức công cộng.” Mẹ Kiều đau lòng nhìn Triệu Vũ Tích, “Khoan nói nữa, cháu mau lên tầng tắm rửa, thay quần áo bẩn ra, và nhớ chú ý giữ ấm.”
Triệu Vũ Tích gật đầu.
“Có điều Tích Tích, cháu gần đây bị sao thế? Ăn cơm bị nghẹn vài lần, ăn canh cũng sẽ bị sặc, lên cầu thang té ngã trầy da, hôm trước ra cửa thiếu chút nữa bị đâm, hôm nay ra cửa lại bị hất nước bẩn.” Mẹ Kiều lo lắng, “Gần nhất vận khí của cháu hình như không tốt lắm.”
Triệu Vũ Tích sắp ói chết.
Gần đây cô ta quả thật giống dì nhỏ nói, mỗi ngày sẽ xui xẻo ba lần, cô ta đã rất cẩn thận, cố gắng giảm bớt đi ra ngoài, nếu không phải hôm nay thật sự có việc, cô ta cũng sẽ không ra ngoài.
Còn về tối hôm qua xuyên vào cứu Lục Hoặc, cô ta bị người Lục gia phát hiện, bị bắt lại, còn có Lục Hoặc đối xử lạnh nhạt với cô ta, cũng là bị ảnh hưởng của trừng phạt.
Triệu Vũ Tích nhếch nhếch khóe miệng, “Khả năng gần đây cháu khá xui xẻo.”
Mẹ Kiều dặn dò, “Tích tích, bình thường cháu phải chú ý một chút.”
Ở một bên, Kiều Tịch cười không nói, cô biết mỗi ngày Triệu Vũ Tích xui xẻo đều vì nhiệm vụ thất bại nên phải chịu trừng phạt.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Kiều Tịch tan học đều sẽ đến biệt thự gặp Lục Hoặc, từ lúc ban đầu anh chỉ có thể đi hai bước, dần dần luyện tập, bây giờ anh có thể đi bốn năm bước.
Bạo Phú từng nói, bây giờ sức lực của đùi Lục Hoặc không đủ để chống đỡ cho anh đi nhiều như vậy, thật hiển nhiên là Lục Hoặc không ngừng luyện tập, cố hết sức vượt qua.
Kiều Tịch vừa vui vẻ vừa đau lòng, lúc cô tới liền lôi kéo không cho anh luyện tập nữa.
Trên trán Lục Hoặc toát không ít mồ hôi, tóc mái lộn xộn trên trán cũng bị làm ướt, trên chiếc mũi cao thẳng cũng có mồ hôi hột.
Kiều Tịch rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh, “Em không tới thì có phải anh cứ tập luyện mãi thế hay không?”
Lục Hoặc đứng thẳng eo, trên người anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới mặc quần dài màu đen, vạt áo bỏ vào quần, vòng eo thẳng tắp, vóc dáng anh rất cao, một đôi chân thon dài đứng thẳng tắp khiến người ta không thể làm lơ.
Bây giờ anh không còn là kẻ đáng thương chỉ có thể ngồi trên xe lăn, khiến người ta tùy ý ngó lơ.
Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô gái, mặt mày thanh lãnh của anh trở nên dịu dàng, “Anh không sao, luyện tập nhiều thì có thể nhanh chóng bước đi.”
“Có một số việc không thể quá gấp, hai chân của anh mới tốt lên một chút, không thể luyện tập quá nhiều trong thời gian ngắn, nếu không bị thương thì phải làm sao bây giờ?” Kiều Tịch biết, chỉ có tiêu trừ toàn bộ năng lượng đen thì anh mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Lục Hoặc cong môi, anh nhẹ giọng đáp lời: “Ừm, anh sẽ chú ý nghỉ ngơi.”
Lúc này Kiều Tịch mới vừa lòng, cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng lấy đi mồ hôi trên chóp mũi của anh, “Anh xem, đều là mồ hôi.”
Lục Hoặc sao có thể nghĩ đến cô gái sẽ có hành động như vậy, nhìn lòng bàn tay trắng hồng của cô dính mồ hôi của anh, lông mi cong dài của anh theo bản năng run rẩy, mang theo cảm giác xấu hổ, “Tịch Tịch, mồ hôi của anh bẩn.”
Anh nắm lấy ngón tay cô gái, trực tiếp dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay của cô.
Anh vẫn cảm thấy không đủ, anh ngồi trở lại trên xe lăn, kéo cô gái vào nhà tắm, dùng nước rửa tay xoa nắn tay nhỏ của cô, sau đó dội rửa sạch sẽ, anh dùng đầu ngón tay lau khô bọt nước, nhìn tay nhỏ trắng nõn lại tinh xảo của cô, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên.
Kiều Tịch không nhịn được cười, “Anh chê mồ hôi của mình đến thế à?”
“Ừ.” Lục Hoặc lại hôn đầu ngón tay mềm mại của cô.
Đối với anh mà nói, cô chính là ánh trăng trên bầu trời, nước bùn như anh lây dính cô, chỉ sợ lưu lại vết bẩn trên người cô.
Từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, Lục Hoặc không tiếp tục tập đi nữa, anh cùng cô gái ngồi bên bàn, bóc quả vải cho cô.
Mùa này không có vải, nhưng anh biết Kiều Tịch thích ăn nên anh cố ý bảo người đi mua.
Đối với việc anh đưa ra chút yêu cầu nhỏ này, bên phía ông cụ Lục sẽ không từ chối. Đối với ông cụ mà nói, chỉ cần Lục Hoặc an phận thủ thường ở đó, không làm loạn, thân là cháu trai của ông, chỉ cần yêu cầu không quá mức thì Lục gia đều sẽ thỏa mãn.
Đôi tay Kiều Tịch chống trên bàn, ôm lấy hai bên mặt, cô nhìn Lục Hoặc giúp cô bóc vải.
Ngón tay thiếu niên thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, một đôi tay mang theo cảm giác lạnh lùng trong trẻo đang linh hoạt bóc vỏ cho cô, cuối cùng lấy ra quả vải óng oánh trong suốt đút đến bên môi cô gái.
Trước kia lúc Kiều Tịch bị bệnh, màu môi cô rất nhạt, có đôi khi còn có màu tím nhạt, màu môi lúc bình thường của cô là màu hồng nhạt.
Mà bây giờ, trải qua quá trình hấp thu năng lượng vàngđiều dưỡng, khuôn mặt nhỏ của Kiều Tịch được chăm sóc càng ngày càng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng tuyết, ngay cả màu môi cũng trở nên hồng hào óng oánh.
Quả vải óng oánh trong suốt để sát vào bên môi đỏ của cô, Kiều Tịch hơi mở miệng ra, hàm răng trắng tinh cắn lấy trái cây thơm ngon.
Môi đỏ quả trắng, diễm sắc kíƈɦ ŧɦíƈɦ ánh mắt của con người.
Ánh mắt Lục Hoặc tối lại, anh đẩy thịt quả vải vào miệng nhỏ của cô gái, thấy cô thỏa mãn cong mắt, Lục Hoặc lại bóc thêm một quả khác.
Một người yên tâm chờ đợi được đút, một người khác nghiêm túc đút cho cô, Tức Hỏa nhìn thoáng qua, nó nhảy đến một bên, chính mình yên tĩnh ăn thức ăn thỏ của mình.
Lúc Lục Hoặc đút tiếp, Kiều Tịch cắn trái cây, cô không nuốt vào mà nghiêng cơ thể về phía Lục Hoặc, cô ghé sát anh, trong ánh mắt hơi kinh ngạc, cô trực tiếp đút trái cây đến bên môi anh.
Mặt mày tinh xảo của Kiều Tịch mang theo vài phần hứng thú, chờ Lục Hoặc cắn được quả vải thì cô chuẩn bị rút lui, một con bàn tay to đè lại ót của cô, khiến cô không thể lùi về sau được, còn đẩy cô về phía anh.
Giữa môi răng gian, quả ngọt óng oánh trong suốt bị ép thành nước, vị ngọt thanh lan tràn nơi đầu lưỡi.
Lục Hoặc nếm được mùi vị cực ngọt ngào, cũng khó trách cô gái thích ăn như vậy.
Eo Kiều Tịch bị đặt bên mép bàn, cái ót của cô bị ép về phía anh, cảm nhận được động tác mãnh liệt của Lục Hoặc, cô bất mãn hừ hừ.
Lúc này thiếu niên mới nhẹ lại, anh không ngừng cướp đoạt trong miệng nhỏ của cô gái, phảng phất muốn lấy lại toàn bộ quả vải lúc nãy cô gái ăn vào trong miệng.
Kiều Tịch cảm thấy hàm răng của mình đều mềm nhũn, cô làm sao chống đỡ được thế tiến công như vậy của anh?
Huhu, cô hối hận lúc nãy chủ động đút anh ăn quả vải.
Cô phát hiện, thứ cá vàng nhỏ muốn ăn không phải quả vải, mà là cô!
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch được buông ra, cô vô lực dựa vào bên bàn, trên môi vừa đỏ vừa nóng, đang nóng lên.
Cô dùng sức trừng thiếu niên trước mặt, thấy đáy mắt đối phương tối tăm, cô không dám tiếp tục trêu đùa, trêu chọc anh nữa.
Môi mỏng của Lục Hoặc cong lên, trên môi lây dính hơi thở của cô gái, đầu ngón tay của anh lại nhanh chóng bóc tiếp một quả vải, đút tới bên môi cô gái, “Tịch Tịch, ăn tiếp một quả đi?”
Kiều Tịch nhìn anh một cái, lúc này mới cho quả vải vào trong miệng, nhưng mà thiếu niên tham lam lắm, lúc nãy anh còn chưa được ăn thỏa mãn, anh cúi đầu, nhẹ nhàng liếm đi nước trái cây bên môi cô, “Tịch Tịch, ngọt.”
“Còn muốn không?” Anh hỏi cô.
Kiều Tịch vội vàng lắc đầu, không dám ăn.
Ăn tiếp thì cô sẽ bị anh ăn luôn.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc có chút tiếc nuối nhìn về phía cô gái, Kiều Tịch giả bộ không nhìn thấy.
“Sao Tịch Tịch biết anh có thể bước đi?” Lục Hoặc tiếp tục bóc quả vải, ngày đó, cô đột nhiên bảo anh đi về phía cô, anh liền nhận ra điều gì đó.
Từ nhỏ hai chân anh đã không thể cử động, đi khám không ít bác sĩ chuyên gia, nhưng mà hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, mọi người bao gồm anh đều cho rằng, anh phải ngồi xe lăn cả đời.
Nhưng mà, ngày đó, hai chân anh lại bỗng nhiên có sức lực, có thể cử động, điều mà chính anh cũng không cảm nhận được, nhưng Kiều Tịch lại biết.
Kiều Tịch chớp chớp mắt, Lục Hoặc thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện dị thường, chẳng qua cô không nghĩ tới anh sẽ nhịn nhiều ngày như vậy mới mở miệng hỏi cô.
Kiều Tịch mở miệng: “Bây giờ em không thể nói cho anh được, chờ đến một ngày nào đó anh tìm về được trí nhớ thì sẽ biết.”
“Trí nhớ?” Lục Hoặc không phải lần đầu tiên nghe thấy cô đề cập việc anh mất trí nhớ.
Kiều Tịch quay đầu nhìn chiếc gối ôm hình cá vàng nhỏ trên giường anh, “Anh nghĩ lại xem vì sao anh lại xăm hình ở trước ngực mình, gối ôm trên giường là từ đâu tới? Ai tặng cho anh? Vì sao anh vẫn luôn giữ nó.”
Ánh mắt cô trong trẻo nhìn anh, “Lục Hoặc, em chờ anh nói với em.”
Vấn đề mà Kiều Tịch nói, anh quả thật không trả lời được, anh đều quên mất rồi.
Hình xăm nơi ngực rất quan trọng, gối ôm cá vàng nhỏ cũng rất quan trọng.
Anh lại không biết vì sao sẽ quan trọng.
Nơi ngực anh giống như bị một móng vuốt nhỏ hung hăng cào một cái, Lục Hoặc ăn một quả vải, vị ngọt lúc nãy nếm được từ trong miệng cô gái bây giờ lại trở nên chua xót, anh nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Tử Hân hẹn Kiều Tịch đi xem triển lãm tranh, đây là một trong những chuyện thường làm của các sinh viên mỹ thuật các cô.
Hấp thu nhiều tinh hoa mới có thể tìm được càng nhiều linh cảm.
Diệp Tử Hân vừa xem vừa chụp ảnh.
Kiều Tịch đi cùng, cô cẩn thận quan sát kết cấu bố cục của mỗi bức tranh.
“Tiểu Tịch, cậu không chụp lại à?” Diệp Tử Hân tò mò, cô ấy xem triển lãm tranh đều thói quen chụp lại, trở về nghiên cứu thật kỹ.
Kiều Tịch lắc đầu, “Tớ thích thưởng thức ở hiện trường, thật ra quan trọng là tìm ra được bố cục trung tâm của bức tranh.”
Diệp Tử Hân nhìn qua không ít tranh của Kiều Tịch, mỗi giáo viên đều khen cô có linh khí, cho nên, Kiều Tịch lợi hại là có nguyên nhân.
Diệp Tử Hân cũng nhanh chóng học hỏi.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng tranh chấp.
Diệp Tử Hân nhìn lại thì thấy một đôi tình nhân đang tranh cãi với một cậu con trai, trên quần áo màu trắng của cậu con trai dính cà phê, trên mặt đất là cà phê và chiếc cốc bị đánh đổ.
Vẻ mặt của cặp đôi đầy tức giận, chất vấn cậu con trai có phải không có mắt không.
Bạn trai xác định bạn gái không bị phỏng, anh ấy nhịn không được mắng to cậu con trai ở đối diện, “Một người què ngay cả đường cũng đi không được thì đừng tới xem triển lãm tranh.”
Ánh mắt cậu con trai nặng nề nhìn đối phương, cậu ấy trào phúng nhếch khóe môi: “Kỳ thị người tàn tật? Lúc nãy là hai người lôi lôi kéo kéo rồi đụng trúng tôi, cần cho người đi kiểm tra camera theo dõi không?”
Ánh mắt của người xung quanh nhìn cặp đôi trẻ đầy khiển trách, hai người này chắc là thấy cậu con trai què chân, thoạt nhìn dễ bị ức hiếp nên mới đổ trách nhiệm lên người đối phương, bây giờ cậu con trai phản bác, bọn họ liền mất tự tin, mắng chửi gặp đen đủi.
Cậu con trai lớn lên tinh xảo xinh đẹp, Diệp Tử Hân nhìn không quen, cô ấy tiến lên nói giúp: “Trong phòng triển lãm có quy định, không được đưa đồ ăn hoặc đồ uống đi vào, hai người không chỉ làm trái quy định, còn ức hiếp người tàn tật, cũng quá xấu xa rồi đó.”
Hai người của cặp đôi đó không chiếm lý, thấy người xung quanh nghị luận bọn họ, bạn trai thấp giọng mắng một câu người què chết tiệt, rồi mới kéo bạn gái rời đi.
Diệp Tử Hân hỏi cậu con trai, “Cậu không sao chứ?”
Cậu con trai không lên tiếng, cậu cầm túi đồ bị rớt trên mặt đất lên.
Kiều Tịch lấy giấy từ trong túi ra, đưa về phía cậu con trai, “Quần áo của cậu bẩn rồi, lau chút đi.”
Cậu con trai nhìn cô một cái, không nhận giấy, cậu cầm túi đồ, chống nạng rời đi.
Diệp Tử Hân bĩu môi, “Chúng ta giúp cậu ta mà sao một câu cảm ơn đối phương cũng không nói? Thật không lễ phép.”
Kiều Tịch cũng không để ý, “Chúng ta tiếp tục xem triển lãm tranh đi.”
Sau khi triển lãm tranh kết thúc, Diệp Tử Hân cùng Kiều Tịch đi mua quần áo.
Hai người đi tới một cửa hàng nội y, Kiều Tịch muốn chọn áo tắm, cô chuẩn bị ngày mai đưa Lục Hoặc ra biển, chúc mừng sinh nhật cho anh.
“Tiểu Tịch, cậu thấy bộ này thế nào?” Trên tay Diệp Tử Hân cầm một chiếc áo tắm rất ít vải, theo cô ấy thấy, dáng người của Kiều Tịch rất tốt, eo thon chân dài, làn da lại trắng, mặc áo tắm như vật chắc chắn sẽ khiến người ta không thể dời mắt.
Kiều Tịch nhìn thoáng qua, cô tưởng tượng chính mình mặc áo tắm như vậy ở trước mặt Lục Hoặc, đoán chừng anh sẽ càng thẹn thùng hơn cô, đôi mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào, cô lắc đầu.
“Bộ này thì sao?” Màu hồng đào nhạt làm nổi bật làn da trắng, Diệp Tử Hân chỉ tưởng tượng một chút đã chảy máu mũi, “Tiểu Tịch, tớ quá hâm mộ Lục Hoặc.”
Cũng may hai chân Lục Hoặc không thể đi, nếu không, Kiều Tịch nhất định sẽ bị đối phương gặm đến không còn xương cốt.
Kiều Tịch lắc đầu, cô chọn một bộ áo tắm màu đen liền thân bình thường ở trong tiệm.
“Tiểu Tịch, cậu chắc chắn muốn mua bộ áo tắm này?” Diệp Tử Hân nhìn bộ áo tắm chỉ lộ ra cánh tay và đùi, còn có cổ, quá mức bảo thủ, “Cậu mặc áo tắm màu đen bình thường như vậy, quả thực rất phí phạm của trời.”
Thời buổi này, còn cô gái nào sẽ thích mặc nghiêm túc như vậy, bảo thủ nha, trong tiệm có bao nhiêu kiểu dáng vừa đẹp vừa đáng yêu, trẻ trung hoặc gợi cảm, Diệp Tử Hân nghĩ không ra vì sao Kiều Tịch lại chọn kiểu dáng không nổi bật như vậy.
Kiều Tịch cười không nói, trực tiếp bảo nhân viên gói bộ áo tắm cô chọn lại.
Lúc về đến Kiều gia, mẹ Kiều đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh là Triệu Vũ Tích, cô ta đang nói chuyện với mẹ Kiều, bởi vì gần đây cô ta rất xui xẻo, nên có thể không ra khỏi nhà thì cô ta sẽ cố gắng không ra.
“Tiểu Tịch đã về rồi à?” Mẹ Kiều cười nói.
“Vâng, con vừa đi xem triển lãm tranh cùng bạn về.” Kiều Tịch cười đi qua đó.
“Đói bụng không con? Bây giờ còn chưa ăn cơm tối được.” Mẹ Kiều nói: “Lát nữa có khách tới.”
“Hả?”
“Là một đứa cháu trai của bạn bà ngoại, gần đây thành phố B tổ chức không ít triển lãm tranh, cậu ấy đến đây xem triển lãm tranh, bởi vì vấn đề cơ thể nên bạn của bà ngoại con không yên tâm cháu trai, nhờ chúng ta giúp đỡ chăm sóc một chút.” Bà cụ kia có tình cảm rất tốt với bà ngoại, cũng coi như là người lớn nhìn mẹ Kiều lớn lên.
Bây giờ cháu trai của đối phương đến thành phố B, bà cụ mở miệng nhờ bà giúp đỡ, sao mẹ Kiều có thể từ chối được.
Mẹ Kiều nói: “Đến lúc đó, đứa bé đó sẽ ở nhà của chúng ta một khoảng thời gian, mẹ đã bảo tài xế đi đón người rồi.”
Kiều Tịch gật đầu, “Mẹ, con lên lầu thay quần áo trước.”
“Được, đi đi.” Mẹ Kiều cười nói.
Hôm nay Kiều Tịch đi ra ngoài một ngày, cô tắm rồi thay một chiếc váy trắng thoải mái, chiều dài của làn váy đến cô bắp chân của cô, lộ ra con cá nhỏ không có đuôi cột ở trên mắt cá chân của cô.
Rõ ràng là đồ trang sức thô ráp lại được mắt cá chân nhỏ yếu trắng tuyết của cô tăng thêm vài phần tinh xảo.
Lau đi bọt nước ở trên mặt, cô đi dép xuống lầu.
Dưới lầu truyền đến giọng nói trong veo của cậu con trai và tiếng mẹ Kiều đang nói chuyện, còn có tiếng phụ họa của Triệu Vũ Tích.
Kiều Tịch đi xuống lầu, cô thấy một bóng dáng xa lạ ngồi trên sô pha, thật hiển nhiên đối phương chính là người khách tạm thời đến ở Kiều gia.
“Tiểu Tịch xuống rồi.” Mẹ Kiều thấy con gái, khuôn mặt của bà càng giãn ra, bà nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái của mình rất xinh đẹp.
Mẹ Kiều nói: “Tới đây, mẹ giới thiệu với con, đây là cháu trai của bạn của bà ngoại con, gọi là Quý Lui.”
Kiều Tịch sửng sốt, “Đùi gà?”
“Không phải.” Mẹ Kiều dở khóc dở cười trừng mắt nhìn con gái một cái, “Là Quý Lui.”
Cậu con trai đứng lên, cậu ấy xoay người, cười nói: “Chào cô, tôi tên là Quý Lui.”
Thấy khuôn mặt của đối phương, Kiều Tịch có chút ngoài ý muốn, là cậu con trai bị người ta hất cà phê ở triển lãm tranh, đối phương đã đổi một bộ quần áo, trên người đã không có vết cà phê.
Kiều Tịch gật đầu, “Chào cậu, tôi là Kiều Tịch.”
Mẹ Kiều hỏi: “Tiểu Lui, năm nay cháu cũng học năm nhất đúng không, cùng năm với Tiểu Tịch nhà dì?”
Quý Lui rất có lễ phép, căn bản không lạnh nhạt giống như khi ở triển lãm tranh, cậu ấy gật đầu, cười trả lời: “Đúng vậy, cháu sinh tháng 11.”
“Tiểu Tịch nhà dì là ngày 1/6, sinh nhật của con bé rất dễ nhớ.”
Quý Lui có một khuôn mặt trắng nõn, phúc hậu và vô hại, tràn ngập cảm giác thanh xuân, “Tôi nên gọi cậu là chị.”
“Không cần, cậu gọi tên của tôi là được.” Kiều Tịch liếc mắt nhìn đối phương một cái, nếu không phải đã gặp qua bộ dạng của đối phương ở triển lãm tranh, thật đúng là khó tưởng tượng được thiếu niên ngây thơ tươi trẻ trước mặt này lại có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Kiều Tịch chú ý tới năng lượng xanh trên tay đối phương là 50%.
Cô nhìn về phía Triệu Vũ Tích, chỉ thấy ánh mắt của đối phương dừng trên người cậu con trai, hiển nhiên Triệu Vũ Tích cũng đã chú ý tới.
“Cơm tối đã chuẩn bị xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Mẹ Kiều nói.
Lúc ăn cơm, Kiều Tịch phát hiện Quý Lui rất biết cách lấy lòng người khác, đón ý nói hùa đề tài của mọi người, ngay cả Triệu Vũ Tích lúc ban đầu còn ghét bỏ một chân của đối phương bị què, không bao lâu, cô ta đã vui vẻ nói chuyện với đối phương, còn bị Quý Lui trêu chọc che miệng cười không ngừng.
Kiều Tịch yên tĩnh ăn cơm, đột nhiên, một miếng cá tươi ngon trắng nõn đặt vào trong bát cô, cậu con trai thả đũa chung xuống, cậu ấy lễ phép cười nói: “Em chú ý tới chị thích ăn cá.”
Mẹ Kiều nói: “Đúng vậy, từ nhỏ Tiểu Tịch đã thích ăn cá, cá kho, hấp, rán, các loại khẩu vị con bé đều thích.”
Quý Lui nghe rất nghiêm túc, như là đã nhớ kỹ.
Kiều Tịch nhìn miếng cá trong bát, không động nó, cho đến khi cô ăn cơm xong rồi, miếng cá vẫn để tại trong bát.
Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ Kiều bảo họ đến phòng khách uống nước tiêu cơm.
Quý Lui đi bên cạnh Kiều Tịch, cậu ấy nhỏ giọng, có chút tủi thân nói: “Vì sao chị không ăn cá em gắp là bởi vì lúc ở triển lãm tranh, em không nhận giấy của chị đưa nên chị tức giận? Thật xin lỗi, lúc ấy em đang tức giận.”
Kiều Tịch lắc đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo của cô nhìn về phía cậu ấy, giống như nhìn thấu cậu ấy, “Cậu chỉ ở tạm Kiều gia một khoảng thời gian, không cần phải lấy lòng bất cứ kẻ nào, cũng không cần lấy lòng tôi, giữa chúng ta không có quan hệ lợi ích.”
Vẻ mặt của cậu con trai cứng lại, ngay sau đó, cậu ấy cười khẽ ra tiếng: “Em chỉ là muốn kết bạn với chị, nếu chị cảm thấy không cần, vậy em hiểu rồi, quả thật không có ai muốn làm bạn với một người què.”
“Không liên quan đến chân cậu, chỉ đơn giản vì tôi và cậu không thân.” Nói xong, Kiều Tịch tránh ra.
Cậu con trai nhìn bóng dáng của cô, thờ ơ cong môi.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch dậy sớm.
Cô chạy tới phòng bếp làm bánh kem, mấy ngày nay cô học hỏi đầu bếp Lý ở trong nhà, học được khá tốt.
Bây giờ, bánh kem của cô đã làm được có hình có dạng, ngay cả đầu bếp Lý cũng vừa lòng gật đầu.
Cô tìm chiếc hộp xinh đẹp, đóng gói bánh kem thật tỉ mỉ, sau đó cô mới trở về phòng thay quần áo.
Kiều Tịch thay một chiếc váy màu hồng nhạt, còn tìm dải lụa màu cam mật buộc trên tóc, vừa tiên vừa đẹp.
Cô cầm lấy một chiếc túi nhỏ và bánh kem, chuẩn bị ra cửa.
Trên hành lang, Kiều Tịch đúng lúc gặp phải Quý Lui mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước nhạt, khả năng đối phương mới tỉnh ngủ, trên mặt trắng nõn có vài phần mờ mịt, tóc mái hỗn loạn, khiến cậu ấy càng thêm phúc hậu và vô hại.
Thấy Kiều Tịch, Quý Lui cười chào hỏi: “Chị, chào buổi sáng.”
Kiều Tịch gật đầu, “Cậu gọi tôi Kiều Tịch là được.”
“Trực tiếp gọi cả tên quá xa lạ rồi, cũng không đủ tôn trọng chị.” Quý lui lễ phép lại lịch thiệp, “Hoặc là chị hy vọng em gọi chị là, Tịch Tịch?”
“Tôi và cậu không thân, cậu gọi tên tôi là được.” Kiều Tịch chỉ thích Lục Hoặc gọi cô là Tịch Tịch, nói rồi, cô vòng qua đối phương, rời đi.
Kiều Tịch tới rất sớm nhưng anh vệ sĩ đã bắt đầu đứng gác.
Cô giống như bình thường, đưa đồ ăn sáng của đầu bếp trong nhà làm cho họ, sau đó cười mở miệng: “Hôm nay là sinh nhật của Lục Hoặc, em muốn đưa anh ấy đi ra ngoài chúc mừng.”
Giọng nói của cô thong thả, mang theo sự cẩn thận, “Em biết người nhà của Lục Hoặc lo lắng cho sự an toàn của anh ấy, không muốn để anh ấy ra khỏi cửa, có điều, em có thể bảo đảm, hôm nay em sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt, chúc mừng sinh nhật xong cho anh thì sẽ dẫn anh ấy đi về, một sợi tóc cũng không thiếu.”
Hai người vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Tịch vô cùng đáng thương tiếp tục mở miệng: “Em không có ý làm khó dễ hai anh, em nghe nói cha mẹ Lục Hoặc đều không còn nữa, anh ấy chưa từng ăn sinh nhật, gần đây em trở thành bạn của anh ấy, nếu không có người chúc mừng cho anh thì em muốn chúc mừng cho anh ấy.”
Có một người vệ sĩ ở trong đó đã từng nhận sự giúp đỡ của Kiều Tịch, gần đây bệnh suyễn của mẹ anh ấy đã được giảm bớt, giảm bớt số lần phát bệnh, anh ấy nói với một người vệ sĩ đang ăn bữa sáng: “Hôm nay mẹ tôi phải đi bệnh viện kiểm tra lại, tôi phải đi cùng bà ấy, hôm nay cậu giúp đỡ coi thiếu gia nha.”
Nói rồi, anh ấy vội rời đi.
Anh vệ sĩ đang ăn bữa sáng đột nhiên dừng lại, anh ấy gãi đầu, đột nhiên che lại bụng mình, “Tôi đây là ăn đồ ăn hỏng rồi? Sao mà bụng đau như vậy chứ?”
Anh ấy thấy nữ giúp việc đi ra, nói với cô ấy: “Bụng tôi đau, cô giúp tôi đứng gác một lát, hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, cô nhìn cho cẩn thận.”
Nói xong, anh ấy đi ra ngoài.
Nữ giúp việc:……
“Lát nữa em muốn đưa Lục Hoặc ra ngoài chúc mừng sinh nhật, chúc mừng xong thì em sẽ đưa anh ấy về.” Kiều Tịch nói với nữ giúp việc.
Nữ giúp việc sờ đầu mình, “Sao mà tôi đau đầu như vậy chứ, hình như sốt rồi, hôm nay tôi bị bệnh, hẳn là có thể xin nghỉ một ngày.”
Cô ấy vừa xoa đầu mình vừa rời đi.
Kiều Tịch cười cong mắt, cô đi vào phòng ngủ chính ở tầng một tìm Lục Hoặc.
Mở cửa ra, cô thấy thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, vòng eo thẳng tắp đứng bên cửa sổ, thấy Kiều Tịch xuất hiện, anh quay đầu, sự lạnh lùng nơi đáy mắt rút đi.
Kiều Tịch bước nhanh đến ôm chặt vòng eo của anh, thiếu niên đứng có chút không vững, anh nỗ lực ổn định cơ thể lung lay của mình.
Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ ở trong lòng anh, chỉ có thể nhìn thấy chiếc căm tinh xảo của anh.
Kiều Tịch duỗi tay sờ chiếc cằm đã được anh cạo sạch sẽ, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Lục Hoặc, em đưa anh đi ăn sinh nhật.”
Thiếu niên của cô không còn là đứa nhóc đáng thương ăn sinh nhật một mình ở trong phòng, ngay cả bánh kem cũng không ăn được.
Thứ anh thiếu, cô đều sẽ bù đắp cho anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.