Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính sát đất, chiếu vào sau lưng của thiếu niên.
Nghe thấy lời Kiều Tịch nói, Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi về phía cô.
Kiều Tịch vội nói: “Chờ một chút, không phải như vậy.”
Cô khóa cửa lại, đứng ở trước cửa, “Lục Hoặc, anh thử cử động chân của anh xem.”
“Hả?” Lục Hoặc nhìn cô gái, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
Kiều Tịch cao vút tú đạp đất đứng tại chỗ không động đậy, “Em không phải bảo anh ngồi xe lăn lại đây, mà là đi tới.”
“Tịch Tịch?” Lục Hoặc cho rằng cô gái lại chơi xấu, muốn trêu chọc anh.
“Lục Hoặc, anh thử cử động chân của anh đi.”
Vẻ mặt của thiếu niên đầy dịu dàng, anh thu lại sự mất mát và tuyệt vọng dưới đáy mắt, “Tịch Tịch, thật xin lỗi, chân anh không cử động được.” Anh không làm được yêu cầu của cô.
Kiều Tịch đi qua, cô ngồi xổm xuống trước người anh, trực tiếp hai chỉ tay nhỏ giao hợp, nâng lên anh cẳng chân.
“Tịch Tịch.”
“Anh cử động chân xíu đi.” Kiều Tịch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh.
Lục Hoặc siết chặt tay vịn, anh thử trên đùi dùng sức, khi anh cho rằng sẽ giống như những lần trước, hai chân vô lực, thì chân anh giật giật.
“Động!” Mặt Kiều Tịch đầy vui sướng, “Thấy không? Lúc nãy chân của anh cử động.”
Hô hấp của Lục Hoặc cứng lại, anh rũ mắt, đối diện với đôi mắt quá đỗi sáng rực của cô gái, “Chân anh……”
“Anh cử động lại thử coi.” Kiều Tịch buông tay ra, cô lui đến một bên, nhìn anh.
Lục Hoặc hít sâu một hơi, ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm chân mình, anh thử làm động tác cong duỗi chân, tuy rằng rất phí sức nhưng chân anh thật sự có thể cử động.
Lục Hoặc thử hoạt động một chân khác, quả nhiên, cũng có thể cử động.
“Tịch Tịch, anh cảm thấy bây giờ hình như đang nằm mơ.” Đáy mắt Lục Hoặc tràn ngập sự khó tin.
Trong mơ có cô, trong mơ chân của anh có thể cử động.
Kiều Tịch không nhịn được cười, cô vươn tay, đầu ngón tay tinh tế trắng trẻo véo mặt của Lục Hoặc, “Đau không?”
Lục Hoặc lắc đầu.
Lúc nãy Kiều Tịch không nỡ véo anh đau, lúc này, cô dùng chút sức, “Đau không?”
“Tịch Tịch, dùng thêm chút sức đi.” Môi mỏng của Lục Hoặc hơi nhếch, đáy mắt anh sáng lên.
Kiều Tịch đâu nỡ dùng sức véo anh, cô buông tay ra ghé sát vào anh, cô mở miệng khẽ cắn môi anh một cái, “Có cảm giác không?”
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ truyền đến, thiếu niên nhẹ giọng cười ra tiếng, “Ừ, có cảm giác. Tịch Tịch, đây không phải mơ.”
Từ nhỏ đến lớn, anh đã mơ vô số giấc mơ như vậy, mơ thấy có một ngày, hai chân anh có thể cử động, có thể đi lại giống như người bình thường.
Nhưng mà, lần lượt tỉnh mộng, dần dần trưởng thành, anh liền không ôm sự chờ mong và ảo tưởng như vậy.
Anh chấp nhận chính mình khác với những người khác, cũng chấp nhận sự thật đời này hai chân anh đều không thể đi đường.
Mà bây giờ, điều anh ước mơ tha thiết hình như thành hiện thực rồi?
Đôi tay Lục Hoặc siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến anh tỉnh táo.
Trên khuôn mặt, trong ánh mặt Kiều Tịch đều là ý cười, “Anh thử đứng lên xem.”
Lục Hoặc nhìn cô.
“Anh có thể làm được.” Kiều Tịch cổ vũ anh.
“Ừ.” Tay Lục Hoặc chống hai bên xe lăn, anh học cách dùng sức của đùi.
Có thể là không quen hoặc là còn chưa khống chế được sức lực, chân anh run rẩy, dần dần, cơ thể anh từng chút từng chút đứng lên.
Một bên, Kiều Tịch hít sâu mấy cái, vô cùng khẩn trương, cô gắt gao mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Hoặc không nỡ dời mắt.
Cô âm thầm khẩn trương, không dám lên tiếng quấy nhiễu Lục Hoặc.
Cho đến khi thấy anh hoàn toàn đứng lên, vòng eo thẳng tắp, trong mắt Kiều Tịch ngập tràn sự vui sướng, môi cô cong lên cao, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tiến lên ôm chầm lấy Lục Hoặc, “Anh đứng lên được rồi.”
Lần đầu tiên đứng lên, Lục Hoặc đứng có chút không vững, anh bị cô gái ôm lấy, ổn định lại cơ thể.
“Tịch Tịch.” Anh ôm cô gái, cánh tay dùng sức buộc chặt, gần như muốn đem cơ thể mềm mại của cô dung nhập vào trong cơ thể của mình.
“Lục Hoặc, anh có thể đứng lên rồi.” Mặt Kiều Tịch cọ cọ trong lòng ngực anh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc ướt át trong trẻo, đuôi mắt ửng đỏ, “Ừm.”
Kiều Tịch dựa vào trong lòng ngực anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô chỉ có thể nhìn thấy đường cong cằm dưới cứng rắn của anh, “Lục Hoặc, anh thật cao nha.”
Cô vẫn luôn biết chân của Lục Hoặc dài, vóc dáng chắc là sẽ không lùn, nhưng anh vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cô tưởng tượng rất nhiều lần bộ dạng Lục Hoặc đứng lên, nhưng đều không bằng trước mắt, anh rất cao, hơn 1m8, chiều cao của cô chỉ tới cằm anh.
Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô, “Vừa lòng à?”
Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Hửm?”
Đáy mắt Lục Hoặc hiện lên ý cười nồng đậm, “Tịch Tịch vừa lòng với chiều cao của anh không?”
Kiều Tịch ôm chặt vòng eo thon chắc của thiếu niên, “Thích chết mất!”
Anh còn cao hơn so với tưởng tượng của cô.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch chui ra từ trong lòng ngực của thiếu niên, “Anh thử xem có thể đi lại hay không.”
Cô buông đôi tay đang ôm anh ra, đi về phía trước cách anh mấy bước chân, “Anh đi về phía em đi.”
Lục Hoặc gật đầu, “Hảo.”
Anh chưa từng đi đường, anh thử bước ra bước đầu tiên, động tác vụng về lại phí sức, chân của anh không có nhiều sức lực, chống đỡ rất khó khăn, lung lay sắp đổ.
Lúc thành công đi được bước đầu tiên, trên trán anh đã toát ra không ít mồ hôi.
Khi anh sắp bước ra bước thứ hai, giây tiếp theo, cả người Lục Hoặc ngã trên mặt đất.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch vội chạy đến, “Thế nào, có ngã bị thương không?”
“Anh không sao.” Lục Hoặc có chút chật vật, nhưng mà trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh vẫn mang theo niềm suиɠ sướиɠ, đối lập với việc chân của anh hoàn toàn không thể cử động, bây giờ anh đã tiến bộ quá nhiều.
Kiều Tịch đẩy xe lăn lại đây, “Đáng lẽ chúng ta nên từ từ tới, là em quá sốt ruột.”
Lục Hoặc không ngồi lên xe lăn, “Anh không sao, Tịch Tịch, anh muốn thử đi tiếp.”
Tất cả những gì diễn ra trong ngày hôm nay giống như đang nằm mơ, anh muốn cảm nhận thật kỹ cảm giác đi đường của người bình thường.
Kiều Tịch cảm nhận được niềm vui sướng của anh, cô gật đầu, ủng hộ anh, “Được.”
Mỗi lần Lục Hoặc chỉ có thể đi hai bước thì sẽ không chống đỡ nổi mà té ngã trên mặt đất, nhưng mà mỗi lần anh té ngã thì sẽ lại bò dậy, anh không cho cô dìu anh, mà vụng về giống như trẻ con học đi, gian nan bước đi.
Thiếu niên mang theo quật cường trên mặt, dính đầy mồ hôi.
Kiều Tịch nhìn đến đau lòng, cô hỏi Bạo Phú: “Vì sao Lục Hoặc còn chưa thể hoàn toàn bước đi?”
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, Lục Hoặc còn 30% năng lượng đen, bây giờ sức lực trên đùi cậu ấy chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ để cậu ấy đứng thẳng và đi lại vài bước, còn chưa đủ để cậu ấy có thể hoàn toàn đi lại. Kế tiếp, năng lượng đen của cậu ấy càng ít, cậu ấy sẽ khôi phục càng nhanh, chủ nhân phải cố gắng tiêu trừ năng lượng đen nhé.”
Kiều Tịch ngẩn người, “Được, tôi biết rồi.”
Cô cũng không thấy mất mát, Lục Hoặc có thể đứng lên, cô đã rất vui vẻ, sau này chỉ cần cô tiêu trừ toàn bộ năng lượng đen thì anh liền có thể đi lại giống như người bình thường.
Thiếu niên lại bị té ngã trên đất, rõ ràng đau đớn và phí sức như vậy nhưng anh lại không rên một tiếng.
Kiều Tịch vội vàng chạy đến đỡ anh, cô chui vào trong lòng ngực anh, không cho anh đi nữa, “Lục Hoặc, anh nghỉ một lát đi, dục tốc bất đạt, anh vừa đi được, không thể sử dụng chân quá mức.”
Bây giờ anh còn lại 30% năng lượng đen, bất kể anh luyện tập như thế nào thì vẫn không thể đi lại được, chỉ có thể chờ năng lượng đen hoàn toàn tiêu trừ.
“Anh biết.” Lục Hoặc muốn đẩy cô ra xa một chút, “Tịch Tịch, trên người anh đều là mồ hôi, em đừng ôm anh, sẽ dính vào trên người em.”
Kiều Tịch ngẩng đầu, cô hôn cằm anh, cố ý nói: “Ừm, có chút mặn.”
Thiếu niên lập tức đỏ mặt, “Tịch Tịch, đừng hôn, rất bẩn, anh đi tắm rửa trước.”
Kiều Tịch cười, “Lừa anh thôi.” Nghĩ tới cái gì đó, mắt cô sáng lên, “Lục Hoặc, em muốn nhìn cái đuôi của anh, chân anh có thể cử động, nói không chừng cái đuôi của anh cũng có thể cử động.”
“Anh cho em nhìn đi.” Kiều Tịch rất muốn nhìn bộ dạng cái đuôi của Lục Hoặc đong đưa.
Trên mặt Lục Hoặc có chút mất tự nhiên, nhưng anh vẫn lên tiếng: “Ừ.”
Bồn tắm xả đầy nước, lần này, trên người Lục Hoặc còn mặc áo sơmi trắng không cởi ra, anh ngâm mình trong nước, mà Kiều Tịch chuyển đến một trương ghế nhỏ, ngồi bên bồn tắm.
Cô chủ động cúi người qua, đôi tay ôm cổ của thiếu niên trong nước, nhớ tới bộ dạng anh ở trong màn hình vừa hung dữ vừa hoang dã, không ngừng ức hiếp cô, Kiều Tịch muốn đòi lại.
Cô không hôn môi anh mà cố ý cắn cằm anh.
“Tịch Tịch?” Cảm giác hơi đau ngứa truyền đến, mang theo một cảm giác ướt dính, Lục Hoặc vô thức nắm chặt tay ở trong nước.
Kiều Tịch khẽ cắn một chút liền buông lỏng ra, cô còn không thỏa mãn, đầu đi xuống, trong ánh mắt ngẩn ra của Lục Hoặc, miệng nhỏ của cô cắn lên yết hầu của anh.
Yết hầu của thiếu niên hiện ra đầy gợi cảm, đặc biệt là lúc anh nuốt nước miếng, nó di chuyển lên xuống, rất có cảm giác dụ hoặc, cô đã sớm muốn chạm vào nơi này của anh.
“Ừm.” Nơi yếu ớt bị cắn, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí mạng truyền đến, Lục Hoặc nhịn không được nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Đầu lưỡi của Kiều Tịch nhẹ nhàng lướt qua trên yết hầu, giây tiếp theo, nước trong bồn tắm tràn ra, nổi lên bọt nước, hai chân Lục Hoặc biến thành đuôi cá.
Chiếc đuôi cá màu vàng rực rỡ ánh sáng ở trong nước, làn nước tản ra, cái đuôi vừa xinh đẹp lại loá mắt.
Kiều Tịch buông lỏng miệng.
Chỗ yết hầu của Lục Hoặc có thêm một dấu răng nhỏ nhàn nhạt.
Kiều Tịch nhìn thấy anh không khống chế được cơ thể mà lộ ra cái đuôi, cô cười ra tiếng, “Còn chưa hôn nữa, sao cái đuôi của anh đã ra rồi?”
Nghe ra sự trêu đùa của cô gái, mi mắt hơi mỏng của Lục Hoặc khẽ run, anh duỗi tay ôm chặt cô, cảm thấy xấu hổ mà hôn lên môi cô.
Cô gái quá xấu rồi, biết rõ cố hỏi, cô chính là muốn nhìn thấy bộ dạng xấu mặt của anh khi mất khống chế.
Giữa môi răng mang theo cảm giác ướt dính, Lục Hoặc nặng nề hôn cô, đè ép đôi môi mềm mại, từng chút từng chút quấn lấy cô, hút lấy mật ngọt từ cô.
Lúc buông ra môi Kiều Tịch vừa đỏ vừa sáng, dính đầy nước, một đôi mắt đen nhánh của cô cũng óng oánh nước càng thêm rực rỡ.
Hô hấp của Lục Hoặc hơi gấp, đáy mắt anh đen nhánh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dính đầy sắc dục, phảng phất giây tiếp theo anh sẽ nuốt cô gái trước mặt vào bụng.
Kiều Tịch không quên việc cô muốn nhìn cái đuôi của Lục Hoặc đung đưa, “Anh còn chưa đung đưa cái đuôi.”
Lục Hoặc chưa từng đung đưa cái đuôi, ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm cái đuôi của anh, cảm giác xấu hổ truyền đến, anh không nhịn được duỗi tay che lại đôi mắt của cô, “Đừng nhìn.”
Bàn tay to mang theo một cơn ướt nóng, mi mắt cả dính nước trong lòng bàn tay của anh, lông mi đen dài chớp chớp trong lòng bàn tay tay khiến lòng bàn tay anh mềm ra.
“Không, em muốn nhìn.” Kiều Tịch đẩy tay anh ra, cô đi đến bên cái đuôi của anh, trực tiếp duỗi tay nhéo phần yếu ớt nhất ở cuối đuôi.
“Tịch Tịch!” Cơ thể Lục Hoặc trực tiếp mềm nhũn, tay anh nắm chặt hai bên bồn tắm mới có thể chống đỡ cơ thể không hoàn toàn chìm nghỉm vào trong nước.
Đôi mắt đen nhánh của anh ngập nước, Lục Hoặc cắn chặt răng, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự cầu xin, “Tịch Tịch đừng nhéo.”
Kiều Tịch nghiêng khuôn mặt nhỏ đi, cô cười xinh đẹp hỏi anh: “Anh cho em xem không?”
“Cho em xem!” Cơ bắp của Lục Hoặc căng chặt mới kiềm chế được cảm giác lạ thường từ dưới cái đuôi xông lên, nếu lại bị cô gái nhéo một lần nữa, anh căn bản không chịu nổi.
Kiều Tịch vừa lòng cong cong mắt, cô không nỡ chớp mắt, nhìn chằm chằm cái đuôi của anh, “Vậy anh cử động đi.”
Chân anh có thể cử động, cái đuôi của anh chắc chắn cũng có thể cử động.
Vẻ mặt cô gái đầy chờ mong, Lục Hoặc cũng không đành lòng làm cô thất vọng.
Cái đuôi của anh giống như hai chân, từ trước tới nay đều không thể cử động, anh còn chưa học được làm thế nào để cử động nó, chỉ có thể thử dùng sức, vụng về lay động trái phải một chút.
So với việc đi lại trên mặt đất bằng hai chân, ở trong nước, cái đuôi của anh hình như dễ dàng đong đưa hơn.
Sau khi đong đưa một chút, Lục Hoặc lại thử quơ quơ.
Nước trong bồn tắm tràn ra, cái đuôi màu vàng đung đưa trong nước, dưới ánh lấp lánh của nước, nó trở nên rực rỡ đẹp đẽ, có cảm giác xinh đẹp tiên khí không nói nên lời.
Kiều Tịch không nỡ dời mắt, cô nhịn không được mở miệng: “Lục Hoặc, cái đuôi của anh thật xinh đẹp.”
Nếu bộ phận tàn khuyết trên cái đuôi có thể khỏi hẳn, chỗ màu đen có thể biến mất đi thì chắc chắn sẽ càng đẹp.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên ửng đỏ, đây là lần đầu tiên anh cử động cái đuôi, anh chưa từng nghĩ tới, thứ vẫn luôn bị anh cảm thấy xấu xí thế mà lại được Kiều Tịch thích như vậy.
Anh nhịn xuống cảm giác xấu hổ, lại vẫy vẫy cái đuôi tiếp.
Kiều Tịch bị cái đuôi xinh đẹp của thiếu niên quyến rũ đến run lên, quá đẹp.
Cô không kiềm chế chính mình, trực tiếp duỗi tay vào trong nước sờ cái đuôi màu vàng trơn trơn, mềm mại kia, “Lục Hoặc, em đưa anh đi bơi đi.”
Bây giờ ở trong bồn tắm, cái đuôi của anh căn bản không mở ra được, nếu ở trong nước đung đưa ở biên độ lớn, khẳng định càng đẹp mắt.
Lục Hoặc không rảnh quan tâm vấn đề có đi bơi hay không, bởi vì tay nhỏ của cô gái thừa dịp nói chuyện đã nắm lấy phần yếu đuối nhất ở cái đuôi của anh.
Anh muốn đong đưa cái đuôi để hất tay nhỏ của cô ra, nhưng mà bây giờ cả người anh không có sức lực, anh hít sâu mấy hơi, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tịch Tịch, đừng đùa.”
Từ bồn tắm đi ra, làn váy của Kiều Tịch trở nên ẩm ướt, là lúc cái đuôi của Lục Hoặc đong đưa bắn ra nước làm ướt.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô đều là sự thỏa mãn, trên miệng nhỏ xinh đẹp cũng treo ý cười.
Phía sau, thiếu niên trên xe lăn thong thả đi theo ra ngoài.
Cổ của anh đỏ ửng, ngay cả sau tai cũng đỏ bừng một mảnh, tóc mái ẩm ướt lộn xộn trên trán không che được sự xấu hổ dưới đáy mắt anh, anh có chút vô lực dựa vào xe lăn, như là bị chơi hỏng rồi.
Kiều Tịch ở phía trước xoay người, trên khuôn mặt tinh xảo của cô mang theo sự đắc ý, “Lục Hoặc, tuần sau em đến đưa anh đi bơi đi, em sẽ đưa anh đến nơi không người.”
Nhìn thấu sự giảo hoạt dưới đáy mắt của cô gái, trên mặt Lục Hoặc nóng lên, anh nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Cô muốn làm, anh đều sẽ làm cùng cô.
Kiều Tịch ở biệt thự rất lâu, sau khi cô rời đi, Lục Hoặc một mình ở trong phòng luyện tập đi đường.
Tức Hỏa gần đây ăn uống rất tốt, nó lại mập lên không ít, cơ thể trắng tuyết lại có xu thế trở nên tròn vo, nó ngồi xổm ở một bên, nhìn Lục Hoặc ở phía trước bị ngã một lần lại một lần.
Trên trán thiếu niên không ngừng đổ mồ hôi, áo sơmi trắng của anh lại bị ướt.
Lại một lần té ngã trên mặt đất, Lục Hoặc trực tiếp nằm xuống nghỉ tạm, một bàn tay của anh để ở trên trán, nhắm mắt.
Đáy mắt đen nhánh của anh sáng lên, càng ngày càng sáng.
Có lẽ, anh có thể xứng đôi với Tịch Tịch của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.