Vai Tề Huyên Nghi bị va đến đỏ bừng, phượng hoàng thêu ở bức màn phía trên như sống dậy, rung rinh chiếc lông đuôi lấp lánh ánh sáng. Hắn dần thấy oan ức, đống sách tranh đó chẳng đúng gì cả, đây là tội lừa dối hoàng đế, hắn mà khỏe lại thì sẽ cho đầu đám họa sĩ đó chuyển nhà ngay.
Hắn muốn gọi cung nhân, nhưng vừa mở miệng đã bị Tiêu Hạc chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Nước mắt Tề Huyên Nghi lăn dài từng giọt như hạt châu bị đứt, quần áo vương vãi dưới thân ướt sũng, trông rất đỗi đáng thương.
Sau 1 tiếng, thuốc trong Tiêu Hạc đã mất gần hết, hơi tỉnh táo lại, bệ hạ bên dưới y khóc như hoa lê gặp mưa, trên cánh tay và vai có vết đỏ, làn da vốn trắng ngần nên màu đỏ ấy trông càng thêm chói mắt, như bị chà đạp vậy.
Tiêu Hạc hơi giật mình, buông bàn tay đang nắm cổ tay Tề Huyên Nghi, có lẽ bệ hạ đang đau nên còn rên rẩm, làm y không khỏi thắc mắc, rốt cuộc ai mới là người bị cưỡng ép đây.
Ban nãy Tiêu Hạc mê man nên không phát hiện giọng nói bệ hạ đã đổi tông, nếu chịu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện tình huống hiện tại không giống với những gì y nghĩ.
Tề Huyên Nghi nhận thấy sự khác thường của y nên ngẩng đầu nhìn, mái tóc ở bên thái dương Tiêu Hạc ướt đẫm mồ hôi, dính trên má, ngực y đầy vết đỏ do Tề Huyên Nghi vội quá cào ra, ám muội khó tả, vị phu tử đáng kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882683/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.