Chương trước
Chương sau
Tạ Từ tựa đầu vào vai Phượng Huyền Vi và khóc nấc, cơ thể co giật, giọt nước mắt vương trên hàng mi mảnh dày lấp lánh dưới ánh nến.

Phượng Huyền Vi vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi: “Được rồi được rồi, mọi chuyện đã qua cả rồi.”

Bóng của họ chồng lên nhau, phản chiếu trên bức tường phía sau.

Hách Liên Tranh vào bếp hâm nóng thuốc, dọn dẹp cả phòng trên lẫn dưới lầu, cuối cùng không tìm được việc gì nữa liền đi dạo ngoài sân. Thân là người luyện công, giác quan của anh tốt hơn người thường rất nhiều, nếu muốn sẽ nghe được âm thanh trong phòng.

Nhưng sư phụ đã yêu cầu anh ra ngoài, nên chắc chắn ngài ấy không muốn anh biết họ nói gì.

Nhưng đã trôi qua quá lâu, trời cao trăng sáng, sân đầy lá rụng cũng bị anh luẩn quẩn đến mức tạo thành một con đường nhỏ, nếu cứ tiếp tục, anh sợ mình sẽ mài hết đá xanh phía dưới mất. Cuối cùng Hách Liên Tranh không nhịn được, hỏi vọng vào phòng: “Sư phụ, ta vào được không?”

Nghe thấy giọng Hách Liên Tranh, Tạ Từ ngước dậy khỏi vòng tay Phượng Huyền Vi, sụt sịt đưa tay dụi mắt, Phượng Huyền Vi nắm tay hắn lại và nói với Hách Liên Tranh ở bên ngoài: “Vào đi.”

Hách Liên Tranh mở cửa bước vào, đầu tiên anh đứng ở cửa cẩn thận quan sát sắc mặt của sư phụ và sư đệ, hầu như lúc nào cũng không biết rõ biểu cảm của sư phụ, mọi cảm xúc đều bị đè nén trong lòng. Hách Liên Tranh không rõ y nghĩ gì, nhưng đôi mắt sư đệ lại đỏ hoe giống như thỏ con, chắc là vừa khóc.

Vì sao lại khóc?

Hách Liên Tranh không dám hỏi thẳng, chỉ nói: “A Từ không sao chứ?”

“Không sao.” Phượng Huyền Vi đáp.

Không sao là được, Hách Liên Tranh gật đầu: “Nhân tiện, sư phụ, A Từ không muốn uống thuốc, hay là ngài uống nhé?”

Không đợi Phượng Huyền Vi nói chuyện, Hách Liên Tranh đã bổ sung ngay: “Nó là thuốc bổ, đổ thì phí lắm.”

Bây giờ sức khỏe của sư phụ không tốt, có thể bồi bổ một chút cũng hay.

Phượng Huyền Vi nói ừ, “Cứ để đó trước đi.”

Tạ Từ giữ chặt tay y, hỏi: “Sư phụ, ngài bị bệnh sao?”

Phượng Huyền Vi quay lại nhìn hắn, vỗ nhẹ đầu hắn: “Hơi hơi thôi.”

Tạ Từ lo lắng nhìn y chằm chằm, hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Không sao.” Phượng Huyền Vi đáp, sức mạnh của y đã cạn kiệt, không thể phục hồi, hơn nữa y còn bị tâm ma nhập, nhưng hẳn vẫn có thể đồng hành cùng hắn mấy chục năm, chỉ là không biết những vị tiên Doanh Châu và tu sĩ ở hạ giới có thể đương đầu với thảm họa này không.

Hách Liên Tranh lắp bắp: “Sư phụ à…”

Phượng Huyền Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện gì vậy?”

Hách Liên Tranh xấu hổ gãi đầu, cười khan: “Ta cũng có chuyện muốn nói với A Từ.”

Tạ Từ, “…”

Nhưng hắn không muốn nghe lắm, có thể bỏ qua phần này không?

Nhưng Phượng Huyền Vi đã đứng dậy: “Được, vi sư ra ngoài trước, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.”

Vừa định đóng cửa, y lại hỏi: “A Từ, ngươi muốn ăn gì không? Sư phụ làm cho.”

Tạ Từ lắc đầu: “Sư phụ đừng đi xa quá, phải về sớm.”

So với việc ăn đồ ngọt, hắn muốn Phượng Huyền Vi ở cạnh mình nhiều hơn.

Phượng Huyền Vi nói được, sau đó hỏi Hách Liên Tranh, “Hách Liên thì sao?”



“Ta muốn ——”

Tạ Từ trả lời thay anh: “Sư huynh cũng không ăn đâu!”

Hách Liên Tranh liếc nhìn Tạ Từ, Tạ Từ tự tin nhìn lại, Hách Liên Tranh bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, ta không ăn.”

Phượng Huyền Vi cười nhẹ, đóng cửa.

Sau khi y đi, Hách Liên Tranh thấm ướt khăn tay đưa cho Tạ Từ, đặt chiếc ghế đẩu ở bên giường và ngồi xuống, hỏi: “Sao ngươi lại khóc? Sư phụ nói gì ngươi à?”

“Không.” Tạ Từ nói.

“Thế có chuyện gì vậy?” Hách Liên Tranh lại hỏi.

“Muốn khóc thì khóc thôi, ta vui.” Tạ Từ lấy khăn che mắt, dùng giọng mũi nói, hắn đã hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng hình như ở trong lòng Hách Liên Tranh, hắn vẫn là đứa trẻ bị bắt nạt trên núi Vô Nhai, sẽ bị đẩy vào tuyết bất cứ lúc nào.

Những ký ức về quá khứ hiện lên trong tâm trí, đôi khi Hách Liên Tranh cũng muốn quay về xưa, trở lại những ngày anh đang luyện công với sư phụ và sư đệ mình ở Thanh Châu.

Anh đột nhiên nói với Tạ Từ, “Ta xin lỗi, A Từ.”

Tạ Từ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Hách Liên Tranh, “Cái gì?”

“Lúc trước sư huynh không nhận ra ngươi, xin lỗi.”

Tạ Từ sững sờ trong giây lát mới biết Hách Liên Tranh đang nói về chuyện hắn bị người vô danh kia thay thế.

“Sư huynh không biết ngươi vào Cõi Sinh tử, cũng không biết ngươi ở bên trong…” Mắt Hách Liên Tranh đỏ lên, sắp rơi lệ.

“Dừng dừng dừng,” Tạ Từ xoa xoa cánh tay, da gà da vịt rớt khắp giường, chán ghét nói: “Buồn nôn quá đi, ngươi đừng nói nữa.”

Giọng nói của Hách Liên Tranh nghẹn lại: “A Từ…”

Tạ Từ không hề bị sự buồn bã của anh ảnh hưởng, lạnh lùng nói: “Còn nói chuyện này nữa thì ngươi đi ra ngoài đi.”

Hách Liên Tranh hít sâu, quay đầu lau khóe mắt: “Được, sư huynh không nói nữa.”

Khi tâm trạng Hách Liên Tranh đã ổn định đôi chút, Tạ Từ hỏi, “Làm sao ngươi phát hiện đó không phải ta?”

“Là sư phụ phát hiện.” Anh nói.

Tạ Từ nghe câu trả lời thì mỉm cười, trông đáng yêu và hòa nhã hơn nhiều.

Thấy hắn cười, Hách Liên Tranh cũng vui, nhưng anh còn chưa nói xong, trong phòng đã yên tĩnh, ánh ban mai ló dạng, mọi vật bừng tỉnh, Hách Liên Tranh đứng dậy, tắt ngọn nến trên bàn. Tạ Từ nhìn bóng lưng của anh và hỏi, “Sư phụ bị bệnh gì? Ta thấy y có tóc bạc.”

Phượng Huyền Vi là hoàng đế Doanh Châu, đồng thời là hoàng đế tam giới, vậy mà lại có tóc bạc, hơi vô lý.

Hách Liên Tranh thở dài, không biết phải nói với Tạ Từ như thế nào, anh không giỏi nói dối, nhưng nếu nói thật, anh sợ Tạ Từ sẽ cảm thấy có lỗi.

Anh quay sang nhìn Tạ Từ: “Sau này ngươi phải nghe lời sư phụ hơn, đừng để sư phụ lo lắng quá mức.”

Tạ Từ trợn mắt nhìn anh, nói: “Đừng nói nhảm nữa, sư phụ xảy ra chuyện gì?”

Hách Liên Tranh do dự nhưng vẫn không nói sự thật, “Để sau này sư phụ sẽ nói cho ngươi.”

Hách Liên Tranh càng giữ kín Tạ Từ càng cảm thấy kỳ lạ, hắn phải tìm ra sự thật.

Lúc này, Phượng Huyền Vi đang ngồi trong thư phòng, trước đó Diệp Vấn Cừ đến khuyên y tiêu diệt tâm ma càng sớm càng tốt, nhưng y không để tâm. Bây giờ rốt cuộc y cũng bắt đầu phiền lo, đúng là nên trấn áp tâm ma, khi A Từ làm đá, y có ôm hắn gọi “A Từ” suốt ngày đêm cũng không ai để ý, giờ A Từ đã tỉnh, y không chắc mình sẽ làm gì với A Từ khi bị tâm ma khống chế.

Nếu A Từ nhìn thấy bộ dạng vừa chật vật vừa điên cuồng của y, sẽ nghĩ về y như thế nào đây?



Một ngày làm thầy cả đời làm cha, Phượng Huyền Vi sẽ không bao giờ để lộ suy nghĩ của mình trước mặt người khác trừ khi y mất trí.

Y gọi Hách Liên Tranh đến, lập kết giới bên ngoài thư phòng, một khi y rơi vào tâm ma sẽ bị mắc kẹt ở đây, không đi đâu được.

Chuyện Phượng Huyền Vi không dám nghĩ, A Từ lại dám, nhưng hiện tại hắn không có thời gian lo về nó, hắn chỉ muốn biết Phượng Huyền Vi đang mắc bệnh gì.

Ban ngày, hắn bám lấy Phượng Huyền Vi, khi màn đêm buông xuống, Phượng Huyền Vi nói có một số việc phải giải quyết và không cho hắn đi theo, vì vậy họ tách ra.

Tạ Từ buồn chán ngồi trong phòng, suy nghĩ xem Phượng Huyền Vi làm gì mà không muốn mình biết, bất chợt, dường như hắn nghe thấy Phượng Huyền Vi gọi “A Từ”.

Hắn đứng phắt dậy và chạy ra ngoài, vừa khéo đụng trúng Hách Liên Tranh mang hoa quả đến cho mình, Hách Liên Tranh đỡ hắn: “Sao vậy?”

“Hình như ta nghe tiếng sư phụ, ta đi xem một chút.”

Hách Liên Tranh nhanh chóng giữ Tạ Từ lại: “Không có việc gì đâu không có việc gì đâu, ngươi cứ đợi trong phòng đi, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Tạ Từ nói: “Nhưng sư phụ gọi ta, ta muốn đi xem.”

“Để ta đi cho.” Anh vừa nói vừa đẩy Tạ Từ vào phòng.

Tạ Từ quay đầu, giận dữ gọi, “Hách Liên Tranh!”

Hách Liên Tranh bất đắc dĩ nói: “Bây giờ sư phụ nhìn thấy ngươi, tình hình sẽ chỉ tồi tệ hơn.”

Tạ Từ không hiểu nguyên do, bộ hắn là độc à? Gặp hắn sẽ tệ hơn. Nhưng Hách Liên Tranh sẽ không nói dối về chuyện này, hắn mím môi, ngoan ngoãn ở trong phòng.

Sau khi trấn an Tạ Từ, Hách Liên Tranh vội vã đến thư phòng, Phượng Huyền Vi đập liên tục vào kết giới trước mặt và gọi tên Tạ Từ, vừa điên cuồng vừa đáng thương.

Đây không phải lần đầu tiên Hách Liên Tranh nhìn thấy Phượng Huyền Vi bị tâm ma nhập, thế này đã tốt hơn trạng thái cạn kiệt sức mạnh và mắt mũi miệng chảy máu ở Cõi Sinh tử.

Hách Liên Tranh liên tục trấn an và nói rằng khi y tỉnh táo là có thể gặp A Từ, nhưng dường như Phượng Huyền Vi chả hề nghe thấy lời y nói.

Mãi đến sáng hôm sau, tâm ma mới nguôi, Phượng Huyền Vi thay quần áo xuất hiện trước mặt Tạ Từ, tựa tối qua không xảy ra chuyện gì.

“Sư phụ…” Tạ Từ ngơ ngác nhìn y, hỏi: “Tối hôm qua ngài làm sao vậy?”

Phượng Huyền Vi suy tư, cũng không giấu giếm: “Gần đây ta có tâm ma, đêm qua bất cẩn nhập ma.”

Y nói rất thản nhiên như thể đó chỉ là chuyện vặt.

Tâm ma của y chẳng thể có được thứ nó muốn, A Từ đã tỉnh lại, y không định để A Từ biết suy nghĩ của mình, y sẽ chỉ là sư phụ trước mặt A Từ. Tình yêu y kìm nén không bao giờ được đáp lại, tâm ma cũng sẽ không biến mất.

Tạ Từ à lên, dừng một chút mới bảo: “Hình như ta luôn nghe thấy ngài gọi ‘A Từ’.”

Phượng Huyền Vi không biết phải trả lời sao cho phải.

Hách Liên Tranh ở bên cạnh nói: “Sư phụ nhập ma rồi mà vẫn nhớ ngươi á, bây giờ ngươi đã cảm nhận được tình yêu và tình thương sư phụ dành cho ngươi chưa? Ngày mai ta đi, ngươi ở lại Thanh Châu phải hiếu thảo với sư phụ đó.”

Phượng Huyền Vi: “…”

Y ấn cái trán đau nhức, là đồ đệ của y không biết nói, hay là nói quá hay đây.

Tạ Từ nghi ngờ nên hỏi Phượng Huyền Vi, “Thật vậy sao?”

Phượng Huyền Vi ngẩng đầu nhìn Tạ Từ, sau một lúc lâu mới khẽ ừ.

Y cũng không nói dối A Từ, đúng là khi nhập ma y đã nhớ A Từ, nhưng có lẽ A Từ không biết, người duy nhất y nhớ chính là hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.