Bóng cây lắc lư, đung đưa theo gió, Tạ Từ hỏi: “Đấy là bệnh của sư phụ?”
“Gần như vậy.” Phượng Huyền Vi nói.
Tạ Từ nhíu mày: “Gần như vậy? Còn có bệnh gì sao?”
Phượng Huyền Vi khẽ thở dài, “A Từ, sức mạnh của ta đã cạn kiệt.”
Tạ Từ không hiểu, chẳng phải tu luyện có thể bù đắp lại sao? Hắn nghĩ và cũng hỏi tương tự.
Phượng Huyền Vi thẳng thắn nói: “Có hơi khó, là bệnh cũ.”
“Có chữa được không?” Tạ Từ hỏi.
Phượng Huyền Vi nhìn Tạ Từ, ánh mắt ấy có gì sâu xa Tạ Từ không hiểu.
Tạ Từ ngẫm nghĩ, an ủi Phượng Huyền Vi: “Ta sẽ tìm cách chữa cho ngài.”
“Được.” Phượng Huyền Vi xoa đầu hắn.
Thấy hai người họ có thể tự chăm sóc mình, Hách Liên Tranh vội vã đến Phong Đô đối phó với quỷ khí tràn ra từ phong ấn lỏng lẻo cùng các tu sĩ khác suốt ngày đêm.
Ứng Liên Tử – trưởng phái Trác Quang đã bị thương nặng khi ngăn chặn thủy triều dị thú ngày hôm qua, hiện chỉ có thể làm một số công việc đơn giản, nghe tin Tạ Từ tỉnh lại cũng đến hỏi thăm.
Mặc dù trước đây Tạ Từ không quan tâm đến những chuyện trong cung Thương Tuyết, nhưng đám đệ tử chưa bao giờ dám phá phách quá mức, bây giờ Giang Nghiên tiếp quản hẳn đã biến tất cả đệ tử thành ma tu, hút ma khí vào cơ thể để tu luyện, gã quyết tâm đi vào con đường bóng tối.
Ngày xưa, Ứng Liên Tử thấy Giang Nghiên đáng thương mới nhận vào phái, nhưng giờ gã lại hành xử như thể phái Trác Quang đã xóa sổ cả nhà họ Giang vậy. Ứng Liên Tử muốn xem thử Tạ Từ là cung chủ có thể kiềm các đệ tử lại không, nếu họ bớt làm điều ác, thế giới sẽ tốt hơn đôi chút.
Hách Liên Tranh kết ấn, ma khí dày đặc xung quanh bắt đầu biến mất, tia sáng trên trời chiếu xuống, lá cờ gãy nơi mặt đất đen kịt phấp phới theo gió. Hách Liên Tranh thả tay, dựa vào gốc cây thở dốc, Ứng Liên Tử đi tới cho anh một viên thuốc, uống xong liền đỡ hơn, ông hỏi: “Tạ cung chủ tỉnh lại rồi không về cung Thương Tuyết sao?”
Hách Liên Tranh trả lời: “Hắn vừa tỉnh dậy nên ta bảo ở lại Thanh Châu hồi phục trước.”
Ứng Liên Tử gật đầu: “Nghe nói sư phụ ngươi cũng trở về.”
“Đúng vậy ạ.”
Ứng Liên Tử thở dài, “Có thể để sư phụ ngươi xem mà lo liệu chuyện của cung Thương Tuyết thử không?”
“Sư phụ ta?”
“Tạ cung chủ dù sao cũng là đồ đệ của sư phụ ngươi, chuyện này sư phụ ngươi can thiệp sẽ hợp lý hơn.” Thế gian đã khó khăn, phái Trác Quang có quá nhiều việc phải xử lí, không thể bị cung Thương Tuyết kìm giữ mãi. Ứng Liên Tử đã gặp Lý Thanh Hành vài lần, biết y là người đàng hoàng, mà thật ra cho dù ông không nói thì rất có thể y cũng sẽ ra tay.
Hách Liên Tranh suy tư: “Gần đây sức khỏe của sư phụ không tốt lắm, e là không thể giúp sức được. Vấn đề của cung Thương Tuyết hãy cứ giao cho ta, nhưng sau này, chuyện liên quan đến sư đệ ta có lẽ cũng liên quan đến ngài.”
Ứng Liên Tử không hiểu sao lại liên quan đến mình, ông nào phải sư phụ Tạ Từ: “Đạo hữu Hách Liên nói vậy là có ý gì?”
Hách Liên Tranh đã hỏi Phượng Huyền Vi và Tạ Từ rằng có muốn nói với phái Trác Quang về vụ ông tổ của họ không, Phượng Huyền Vi chỉ nói để Tạ Từ tự quyết định, mà Tạ Từ cũng nhớ lại những kỷ niệm khi làm hòn đá, có lẽ hắn đã biết ông tổ mà anh nói là mình, nếu không nhặt cái bánh từ trên trời rơi xuống này thì rất uổng công ông trời ban tặng.
Hách Liên Tranh vô cùng tri kỉ, quan tâm hỏi han trước: “Trưởng phái, vết thương của ngài thế nào rồi?”
Ứng Liên Tử đáp: “Vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Hách Liên Tranh hỏi, “Trưởng phái có bao giờ nghĩ rằng ông tổ của ngài sẽ hóa thành con người không?”
“Hả?” Ứng Liên Tử sửng sốt một lúc mới hiểu ý Hách Liên Tranh, vẻ mặt chợt bừng tỉnh, thở dài: “Khó trách mấy năm nay không tìm thấy ngài ấy, hóa ra là như vậy, đạo hữu nói thế chắc đã gặp ông tổ rồi nhỉ, bây giờ ngài ấy thế nào?”
“Bây giờ hắn không sao, thật ra ngài cũng biết hắn đấy.”
“Ta biết ư?” Ứng Liên Tử khẽ cau mày, bắt đầu hồi tưởng những người mình tiếp xúc mấy năm qua, hẳn trong đó có một vị chính là ông tổ.
Hách Liên Tranh cảm thấy nếu Ứng Liên Tử cứ tiếp tục đoán thì chẳng biết sẽ đến tận năm tháng nào, anh nói: “Nhưng mà… Ngài có bao giờ nghĩ rằng sư đệ của ta là ông tổ không?”
Vừa dứt dời, Ứng Liên Tử nhắm mắt và ngả ngửa, Hách Liên Tranh vội đỡ Ứng Liên Tử đang trượt dần, kêu to: “Trưởng phái —— Trưởng phái ——”
Không phải ban nãy trưởng phái nói vết thương không nặng ư?
Đệ tử phái Trác Quang sẽ không đến tính sổ với anh đấy chứ?
Cũng may không lâu sau, Ứng Liên Tử mở mắt nhìn bầu trời xám xịt: “Vừa rồi ta bị ảo giác, ngươi nói sư đệ ngươi chính là ông tổ phái Trác Quang.”
“Đó không phải ảo giác.” Hách Liên Tranh nói.
Ứng Liên Tử nói, “Đây là trò lừa của sư môn ngươi.”
Nếu Tạ Từ là ông tổ của họ, vậy toàn bộ phái Trác Quang sẽ kém ngài ấy biết bao thế hệ đây.
Hách Liên Tranh hơi khó chịu, nói với Ứng Liên Tử: “Tại sao ta phải nói dối ngài chuyện này? Ngài không tin phẩm cách của ta ư?”
Là vì quá tin cậy nên ông mới thấy xây xẩm mặt mày.
Làm sao có thể là Tạ Từ? Làm sao lại là Tạ Từ?
Hách Liên Tranh phần nào hiểu được sự miễn cưỡng của Ứng Liên Tử khi đối mặt với sự thực, nếu điều này xảy ra với chính anh, có lẽ anh cũng sẽ mất một thời gian để chấp nhận.
Anh lấy một cái hộp từ trong túi linh khí, đưa tới trước mặt Ứng Liên Tử: “Sư đệ ta có chuẩn bị cho ngài một món quà, nói là thứ ngài đã mong muốn từ lâu.”
Ứng Liên Tử nhận lấy, đúng lúc này, một đệ tử phái Trác Quang ở xa gọi ông, ông ngẩn người đi tới.
Khi Hách Liên Tranh gặp lại Ứng Liên Tử vào hôm sau, biểu hiện của đối phương khá kỳ lạ, nhưng có lẽ đã chấp nhận sự thật rằng ông tổ của họ đã trở thành Tạ Từ.
“Sư đệ ngươi…” Ứng Liên Tử vừa mới bắt đầu đã cảm thấy có chỗ không đúng, liền đổi giọng: “Hiện ông tổ thế nào, cần chúng ta giúp gì không?”
“Hắn rất ổn,” Hách Liên Tranh hỏi, “Ngài có thích món quà sư đệ chuẩn bị không?”
Ứng Liên Tử không muốn trả lời, vì vậy tìm một cái cớ và đi nơi khác.
Chiếc hộp chứa một chiếc váy xanh nhạt và một bộ trang sức tinh xảo, Ứng Liên Tử năm 18 tuổi sẽ rất vui khi nhìn thấy món quà, nhưng trưởng phái Trác Quang 118 tuổi là Ứng Liên Tử đây, chỉ muốn thoát khỏi thế giới này càng sớm càng tốt.
Quà rất tuyệt, sau này đừng tặng nữa.
Tất cả là tại họ, các trưởng phái cứ vạ đâu nói đó trước mặt ông tổ, nếu họ đọc《 Đạo Đức Kinh 》ở lầu Điểm Nguyệt mỗi ngày thì ông tổ đã không thất thường vậy rồi.
Khổ quá!
Chớp mắt đã đến giao thừa, sự đời trắc trở, mưa gió bấp bênh, nhưng tiếng pháo nơi thành Thanh Châu lại to vang hơn mấy năm trước, náo nhiệt ngoài kia khiến tòa nhà nhỏ của họ càng thêm hiu quạnh.
Phượng Huyền Vi ngồi dưới gốc cây và nhặt tất cả lá hư hoặc úa trên rau, khi tiếng pháo ngoài kia ngừng hẳn, y hỏi Tạ Từ đang nằm ở đối diện: “A Từ không muốn đi ra ngoài sao?”
Tạ Từ uể oải ngáp, hỏi: “Ra ngoài làm gì cơ?”
Phượng Huyền Vi nói một cách nhẹ nhàng, “Đi giao lưu kết bạn rồi dạo chơi.”
“Không, ta chỉ thích ở bên sư phụ thôi.” Trước đây, hắn rất thích chơi đùa với cái gọi là bạn bè, nhưng sau khi Lý Thanh Hành qua đời, hắn mới muộn màng nhận ra tất cả những gì mình cần chỉ là sư phụ.
Mọi hối hả và nhộn nhịp ấy rất tốt, nhưng với hắn, chúng cũng chẳng quan trọng là bao.
“Ngươi không thể ở bên sư phụ mãi được.” Phượng Huyền Vi nói.
“Tại sao không?” Tạ Từ hỏi.
Không phải Phượng Huyền Vi không thích Tạ Từ ở cạnh mình, mà y sợ một ngày nào đó mình chết, A Từ sẽ ra sao? Y muốn có một người ở bên hắn, cùng hắn trải qua những năm tháng tiếp theo.
Y đặt đồ xuống, nhìn Tạ Từ: “Có lẽ sau này khi A Từ có nương tử sẽ không nghĩ vậy nữa.”
Tạ Từ ngẩng đầu, không hiểu tại sao sư phụ bỗng nói vấn đề này, hai ngày nay hắn đã chiếm chút hời từ Phượng Huyền Vi, nhưng hành vi của đối phương quá ngay thẳng đến mức khiến hắn cảm thấy vô vị, đi ngược với mong ước lớn lao hắn đặt ra ngày hôm đó. Nghe Phượng Huyền Vi nói, Tạ Từ hỏi: “Sư phụ hy vọng ta có thể tìm được người như thế nào?”
“Sư phụ mong…” Phượng Huyền Vi suy nghĩ, chỉ nói: “Ngươi có thể tìm được người mình thích.”
Tạ Từ lại hỏi: “Nếu như người đó không thích ta thì sao?”
Phượng Huyền Vi xoa đầu Tạ Từ: “Sư phụ rất hy vọng người A Từ thích sau này cũng sẽ thích A Từ, nhưng trên đời có nhiều điều không thể ép buộc, nếu người đó không muốn thích ngươi, sư phụ hy vọng A Từ có thể quên đối phương, thích người khác.”
“Ta không nghĩ vậy, có một số người vốn chẳng thể quên.” Hai tay Tạ Từ chống cằm, nhìn vào mắt Phượng Huyền Vi, nghiêm túc nói: “Ta nhất định phải lấy người mình thích.”
Phượng Huyền Vi mỉm cười, không sửa suy nghĩ cực đoan của Tạ Từ, chỉ hỏi: “A Từ đã có người mình thích ư?”
“Ừm.” Tạ Từ gật đầu thừa nhận.
Gió thổi qua ngọn cây, cành khô khẽ rung rinh dưới ánh nắng, Phượng Huyền Vi chua chát nhưng không để lộ, hỏi: “Vậy người ấy thích A Từ chứ?”
Tạ Từ trầm mặc, khẽ nói: “Sẽ thích thôi.”
Phượng Huyền Vi nói ừ, “Sư phụ tin rằng người ấy nhất định sẽ thích A Từ.”
Đêm đó Phượng Huyền Vi lại rơi vào tâm ma, rút ra từ bài học lần trước, y nhờ Hách Liên Tranh thêm vài phù chú vào kết giới để cách ly giọng nói của y, không ai có thể nghe thấy và tìm ra.
Âm thanh đá vỡ vang lên bên tai, tia lửa rơi khắp bầu trời, Tạ Từ bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vô thức gọi sư phụ nhưng không ai đáp lại.
Tạ Từ nhìn quanh, lại gọi, tất cả lặng thinh, hắn mặc áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.
Tạ Từ tìm kiếm tất cả các phòng tầng dưới, nhưng Phượng Huyền Vi không có ở đây, thế là hắn đi lên lầu dọc theo hành lang tối.
Chiếc thang gỗ phát ra tiếng cọt kẹt cũ kỹ, như thể bị ngâm trong nước mưa lâu năm.
Trên lầu cũng yên ắng, Tạ Từ mở từng cánh cửa, tìm kiếm bóng dáng Phượng Huyền Vi trong mỗi căn phòng, hắn đi qua hành lang dài tối tăm, lắng nghe tiếng lộc cộc từ guốc gỗ tựa một bản nhạc cổ quái. Cuối cùng, hắn tìm thấy y trong thư phòng phía đông.
Phượng Huyền Vi đứng dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc dài xõa xuống, quần áo xộc xệch, từng giọt mồ hôi trượt dài trên cổ, ngang qua bộ ngực lộ gần hết ra ngoài, cuối cùng trốn trong quần áo hỗn độn.
Tạ Từ ngơ ngác nhìn y, đột nhiên cảm thấy hơi khát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]