Giang Nghiên bật cười khi nghe Tạ Từ mắng mình: “Ngươi luôn như vậy.”
Nhưng nếu Tạ Từ thực sự luôn như vậy, có lẽ Giang Nghiên cũng sẽ không đau khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu tình yêu là gì, nhưng dù gã có cố gắng thế nào, tình yêu của Tạ Từ chưa bao giờ liên quan đến gã.
“Ta đi đây.” Giang Nghiên nói rồi hóa thành một cơn gió, biến mất trước mặt mọi người.
Thứ xuất hiện ở đây chỉ là cái bóng của gã.
Không hiểu sao Tạ Từ lại có dự cảm xấu, Giang Nghiên bị điên thật rồi.
Hách Liên Tranh cau mày, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao năm xưa khi nhìn thấy Giang Nghiên, là thỉnh thoảng có cảm giác quen thuộc, bởi anh nhìn thấy hình bóng sư phụ mình trong Giang Nghiên.
Không phải Giang Nghiên trông giống Phượng Huyền Vi, mà nhiều lần cử chỉ của Giang Nghiên như bắt chước Phượng Huyền Vi.
Cung Thương Tuyết lắm đoạn tụ quá!
Tất cả vị tiên đều thất vọng, người này cướp hôn chiếu lệ ghê, đế quân chưa nói gì đã lặn mất tăm, nhạt nhẽo thật.
Diệp Vấn Cừ thầm thở dài, nhưng không thể biểu lộ sự thất vọng vì bỏ lỡ tiết mục hay quá rõ ràng trước mặt đế quân, thế nên vỗ tay: “Tiếp tục tiếp tục! Đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Tiếng pháo nổ ngoài cửa lại vang lên, lụa đỏ treo trên lầu tung bay, vài con én xuân chao lượn trên bầu trời bao la, như muốn chia vui cho nhiều người hơn.
Lúc này Giang Nghiên đã đến Cõi Sinh tử cách xa ngàn dặm, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882621/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.