Vương Gia Kỳ làm việc rất nhanh gọn, đây cũng là một trong những ưu điểm của hắn, nếu không nhờ điều này hắn đã không được Viên Sở Xuyên chọn hắn làm trợ lý thân cận trong cả đám người.
Hắn đưa Viên Sở Xuyên đến nơi, ngồi trong xe suy nghĩ một lúc rồi lập tức quay xe đi lo việc của Hứa Thư Minh.
Đêm nay Hứa Thư Minh ngủ một giấc đến sáng, tinh thần sảng khoái. Không chờ anh thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện thăm bố thì cửa đã khách sạn bị người khác gõ.
Hứa Thư Minh đối với việc bị người gõ cửa ầm ầm có bóng đen tâm lý, người gõ cửa hung hăng giống như ăn cướp, vừa gõ vừa hét lớn:
"Mở cửa! Cảnh sát đây! Mau mở cửa!"
Hứa Thư Minh đang thu dọn đồ đạc dừng lại, cảnh sát? Anh thả đồ xuống, đi đến trước cửa, mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là năm sáu người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam xông vào, một người cao lớn vừa nhìn thấy Hứa Thư Minh đã hung ác đè tay anh áp sát tường.
"Anh chính là Hứa Thư Minh?"
Hứa Thư Minh không biết bọn họ tới vì cái gì, nửa khuôn mặt bị dán vào vách tường lạnh lẽo, khẽ gật đầu: "Là tôi."
Cảnh sát nọ có vẻ lo lắng lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh trong lòng càng khó chịu, lập tức nghiêm nghị nói: "Là anh, vậy đúng rồi! Đưa đi!"
"Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi!" Hứa Thư Minh đứng lại không đi, mở miệng hỏi.
Bên cạnh có người quát: "Tối hôm qua anh đánh người rồi chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-bi-kim-chu-duoi-ra-khoi-cua/1183678/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.