Hắn đang ngu ngơ suy tư nên dùng cơ hội này làm sao gặp mặt Lâm Nhĩ Gia, căn biệt thự giờ phút này đáng lẽ không một bóng người lai vãng nhưng bất thình lình tiếng chuông cửa lại vang lên. 
Hắn ở thời kỳ nhạy cảm, lẽ ra vạn lần không nên mở cửa, nhưng hắn nhìn kỹ trên màn hình camera, thấy được gương mặt hết lần này đến lần khác *hạ cố trong giấc mơ của hắn suốt năm năm. 
(Hạ cố: Đến dự) 
Hắn không nhịn nữa, cơ hồ là vội vã mở cửa, khàn giọng đọc ra cái tên hắn giấu trong lòng năm năm nay, "Lâm Nhĩ Gia...?" 
"A? A đúng." Hình như quả cam nhỏ uống say rồi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn, có chút băn khoăn bất an hỏi, "Thiệu Giang Tự, anh có khỏe không...... Tôi muốn cùng anh....." 
Nói còn chưa xong, người đã bị hắn kèo vào trong ngực. Cửa phòng đóng chặt, hắn ôm Lâm Nhĩ Gia thở dốc, bức tường thành cuối cùng trong đầu bỗng bị sụp đổ, "Anh nhớ em quá." 
Lâm Nhĩ Gia, em đến rồi, anh nhớ em quá. 
(Thư tình của Gia Gia) 
Bạn học Thiệu Giang Tự thân mến:. 
Hé lô, em là Lâm Nhĩ Gia học lớp 11. Chuyện quan trọng phải đặt ở đoạn đầu tiên mà nói chứ, em thích anh. 
Em có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, em của hiện tại thích anh nhiều hơn so với hai năm trước đây, là bữa đầu tiên em gặp anh trong nhà sách đó, em xin thề trước bóng đèn đây là sự thật. 
Hôm nay anh vui không? Em biết anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-ruou-cung-chu-no-ket-hon/2605845/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.