Tử Minh rùng mình, Mạc Thiên Nhật Dạ bị thần kinh rồi, một con người chỉ biết ngước mặt nhìn lên giờ lại chịu cúi đầu trước mặt người khác, hình tượng này của hắn ai nhìn thấy cũng sẽ bị sốc thôi.
Tử Minh không chịu nổi nữa xách vai hắn đứng lên.
- Đi đi, đi về đi, anh còn nói mấy lời này tôi sẽ nôn ra mất.
Mạc Thiên Nhật Dạ không đủ sức để đứng lên, Tử Minh đành vác hắn ném vào xe.
- Sau này đừng làm phiền chị của tôi nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ không giận lại rất thản nhiên.
- E là sau này chúng ta phải chạm mặt nhau nhiều rồi, nhà anh ở bên cạnh, em có muốn sang nói chuyện với anh không?
- Nằm mơ đi, đồ phiền phức.
Tử Minh quay bước đi vào cổng nhưng nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ không có ý định đi, cậu bực quá chen vào ghế lái chạy luôn vào nhà đối diện giúp hắn, mặt của hắn đã trắng như tờ giấy rồi, nói không chừng sẽ chết trên xe luôn cũng nên.
Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười, Tử Minh là một đứa trẻ mồm mép cứng rắn nhưng lại rất lương thiện, rất ngoan.
Tử Minh rất ghét Mạc Thiên Nhật Dạ, chuyện này không bao giờ thay đổi, cậu bước ra ngoài rồi đóng mạnh cửa xe lớn tiếng.
- Tại sao anh lại không nói học bổng của tôi là do chính anh tài trợ, có phải anh muốn nhà họ Tôn chúng tôi luôn mắc nợ nhà họ Mạc các người không?
Thời gian ba của cậu bị tạm giam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/3217361/chuong-114.html