Chương trước
Chương sau
3.

Người giang hồ đều nói Kiêm Minh là chó trung thành nhất của Tống Lẫm.

Yến Trọng nghĩ thầm Tống Lẫm thật may mắn vì nhặt được đồ ngốc vừa ngoan vừa giỏi này làm hộ pháp. Hắn ngồi trong sân nhìn đám cúc phú quý và hoa tú cầu bị Kiêm hộ pháp chém tơi tả, thế mà tâm vẫn lặng như nước, không hề tức giận.

"Kiêm ngốc," Yến Trọng nói, "Ta thấy ngươi chém hoa tới trưa chắc cũng mệt rồi, hay là tới ăn cơm với ta đi."

Kiêm hộ pháp ngồi trên cây, chớp mắt hỏi: "Ngươi không giận sao?"

Yến Trọng nói: "Không."

Kiêm hộ pháp hỏi: "Vậy nếu ta cắt tranh chữ của ngươi thì ngươi có giận không?"

Yến Trọng nghĩ đồ ngốc này đúng là lành sẹo quên đau, hay vì nhìn mặt hắn hiền quá nên Kiêm Minh mới tưởng hắn là người tốt khoan dung độ lượng?

"Hay là vậy đi," Yến Trọng nói, "Tống Lẫm cho ngươi bao nhiêu tiền thì ta sẽ trả gấp ba. Đừng phí sức nữa, đến ăn cơm với ta đi."

Kiêm hộ pháp nghĩ ngợi, đang định từ chối thì bụng kêu lên ọc ọc.

Thế là y đồng ý.

4.

Yến Trọng phát hiện Kiêm Minh rất thích những thứ dành cho trẻ con, vì vậy hắn lén đặt một chiếc xích đu ở sân sau để xem Kiêm Minh phản ứng thế nào.

Quả nhiên Kiêm Minh bị chiếc xích đu kia thu hút, nhảy xuống từ trên cây rồi đi quanh xích đu mấy vòng, sau đó mới dè dặt ngồi lên.

Gió nhẹ thổi qua tóc mai thiếu niên, đôi mắt đen sáng lấp lánh như có nắng.

Yến Trọng đi tới đẩy xích đu cho Kiêm Minh.

"Yến minh chủ, cảm ơn ngươi nhé." Kiêm Minh cong mắt nói với hắn, "Đây là lần đầu tiên ta được ngồi xích đu, chơi vui thật."

Yến Trọng nảy ra ý xấu: "Nếu ngươi thật sự biết ơn ta thì hôn ta một cái đi."

Kiêm hộ pháp cũng không nghĩ đây là một yêu cầu quá đáng, Yến Trọng vừa dứt lời thì y lập tức chu môi hôn chụt lên má Yến minh chủ một cái.

Yến minh chủ đứng sững tại chỗ hồi lâu mới bụm mặt định thần lại.

5.

Yến minh chủ nói: "Lúc nãy ta không cảm thấy gì, ngươi hôn lại đi."

6.

Kiêm hộ pháp ngồi trên xích đu, huơ chân nói: "Yến minh chủ, ngươi biết không? Hồi bé ta làm người hầu cho nhà giàu phải đẩy xích đu cho các thiếu gia tiểu thư...... Họ chê ta không biết đẩy nên tát ta."

Yến minh chủ đẩy nhẹ lưng Kiêm Minh rồi nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu niên, chợt thấy trong cổ nghẹn ứ.

Kiêm Minh không hề nhận ra cảm xúc của hắn mà cười nói: "Ta đẩy xích đu cho người ta lâu như vậy, cuối cùng cũng được ngồi một lần. Yến minh chủ, ngươi đúng là người tốt mà."

Yến Trọng hỏi: "Vậy sau này ngươi còn tới gây sự với ta nữa không?"

Kiêm hộ pháp nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Nếu giáo chủ sai ta đến thì ta vẫn phải đến thôi."

"Thôi được." Yến Trọng thở dài, cài một đóa hoa vàng lên tóc Kiêm Minh rồi nói, "Kiêm Minh, ta sẽ ở đây chờ ngươi đến gây sự."

Kiêm hộ pháp nhoẻn miệng cười để lộ hai cái răng khểnh: "Yến minh chủ, ngươi lạ thật đấy, có ai thích bị gây sự đâu."

Một lát sau, y nói tiếp, "Tuy hơi kỳ quái nhưng lại là người rất tốt."

Yến Trọng nghĩ thầm mình đâu phải người tốt, chỉ là xui xẻo phải lòng thuộc hạ tội nghiệp của kẻ thù thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.