Chương trước
Chương sau
8.

Tống Lẫm thấy Kiêm cún con làm quan suôn sẻ thuận lợi thì yên tâm về Ma giáo.

Thủ hạ Giáp rụt rè nhắc nhở hắn: "Giáo chủ, lâu lắm rồi Ma giáo chúng ta chưa nhận vụ làm ăn nào đâu ạ."

Thủ hạ Đinh cũng nói: "Khách đặt hàng chúng ta giết người đã xếp hàng dài tới kinh thành rồi, ngài thấy có nên......"

Tống Lẫm gật đầu: "Chúng ta sẽ đổi nghề."

Thủ hạ Giáp Ất Bính Đinh: "?"

Tống Lẫm nói: "Giết người làm nghề chính không tốt lắm, vẫn nên phát triển nghề khác thôi."

Thủ hạ Giáp Ất Bính Đinh: "Vậy theo giáo chủ chúng ta nên phát triển nghề gì ạ?"

9.

Tống Lẫm trầm ngâm một lát rồi đáp: "Ăn uống."

10.

Các thủ hạ: "?"

11.

Tóm lại Ma giáo bắt đầu đi theo nghành ăn uống.

Trong đó [Bánh rán Tiểu Minh] đang mở đại lý khắp cả nước, lợi nhuận tăng lên từng ngày, buôn bán hết sức phát đạt.

Đôi khi vẫn giết người nhưng hầu hết thời gian Ma giáo đều kinh doanh hợp pháp.

[Kế hoạch tiêu diệt Ma giáo] mỗi năm một lần của Võ Lâm Minh cũng từ từ chết yểu.

Dù sao giang hồ chính đạo cũng phải ăn cơm mà.

Bọn họ còn rất hay ghé quán ăn của Ma giáo.

Tống Lẫm có bệnh sạch sẽ, chắc mở quán cũng sẽ đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Khi Yến Trọng đại diện Võ Lâm Minh tới thăm Tống Lẫm thì trên trán vẫn đeo đai vàng nhưng tóc mái lãng tử đã dài ra.

Tống Lẫm chợt thấy ngứa tay, thầm nghĩ khi nào phải gọi cái đuôi nhỏ đến cạo lông con công thối này mới được.

Đôi mắt đào hoa của Yến Trọng cười cong cong: "Võ Lâm Minh và Ma giáo đã hòa thuận nhưng ngươi và ta vẫn phải tính sổ thôi."

Tống Lẫm nói: "Ngại quá, ta không muốn nói chuyện với chó."

Thế là hai người đàm phán không thành nhưng lại lập nên kỷ lục [Chưa nói ba câu đã đánh nhau].

12.

Kiêm Minh ở huyện Tây Nam ba tháng thì được Phó Ngọc đưa kiệu lớn tám người khiêng đến rước về.

Khi Tống Lẫm gặp phải cỗ kiệu kia mới phát hiện Phó Ngọc nảy ý đồ xấu, định đem Kiêm cún con về thành thân.

Hắn cướp cái đuôi nhỏ mặc váy đỏ ra khỏi kiệu.

Nếu cha hắn biết hắn đường đường là giáo chủ Ma giáo mà lại đi cướp dâu thì chắc sẽ đội mồ sống lại mất.

Thôi, dù sao khi hắn đổi nghề chính của Ma giáo sang ăn uống thì cha hắn đã bị hắn chọc tức đến nỗi không thể chết thêm lần nữa rồi.

Kiêm cún con bị hắn bế trước ngực còn cười ngốc, ôm chặt eo hắn nói: "Giáo chủ, ta nhớ ngươi lắm!"

Tống Lẫm cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh. Hắn đưa Kiêm Minh đến chỗ Phó Ngọc không tìm ra được rồi véo mũi chó con nói: "Đừng tưởng nói nhớ ta thì đêm nay sẽ thoát nhé."

13.

Cái đuôi nhỏ quả nhiên ngoan ngoãn đáp ứng hắn.

Tống Lẫm cúi đầu nhìn Kiêm Minh nghiêm túc thè lưỡi liếm dương cụ của hắn, tuy hơi vất vả nhưng vẫn cố gắng nuốt vật kia vào, trong lòng hắn khẽ động.

......

Hắn rất thích hai răng khểnh của cái đuôi nhỏ nhưng giờ lại thấy hơi cấn.

14.

Lần này hắn giao hẹn trước với Kiêm Minh, bảo y không được ngủ quên khi đang làm.

Cái đuôi nhỏ gật đầu đáp ứng.

Kết quả Tống Lẫm mới làm hai lần thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cái đuôi nhỏ.

Lúc đầu Tống Lẫm hơi quạu nhưng trong lúc ngủ mơ Kiêm Minh cọ tay hắn rồi mơ màng gọi hai tiếng "giáo chủ", chút tức giận này của hắn lập tức tan biến sạch.

15.

Hầy.

Nuôi chó khiến người ta tâm phiền ý loạn nhưng cũng rất vui vẻ hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.