Văn Từ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm mặt Trì Quan Yếm vài giây, không biết nên phản ứng như thế nào, một lúc sau mới đỏ mặt nói: "Sao anh lại nói như vậy..."
Cậu không khỏi liếc trộm Trì Quan Yếm, sau đó cố ý nhìn sang chỗ khác, giả vờ thản nhiên hỏi: "Người anh nói là em sao?"
"Em nghĩ sao?" Hàng mi dài điên cuồng rung động đã để lộ sự căng thẳng của Văn Từ, rõ ràng là đang thẹn thùng, nhưng vẫn muốn hỏi lại, Trì Quan Yếm đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của cậu, môi đặt ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "A Từ, gần đây em rất hay đỏ mặt."
"Còn không phải là tại anh, anh..." Lời nói vừa dừng lại trên môi, liền cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông. Văn Từ cảm thấy lưng cứng đờ, ngồi dịch sang bên cạnh, sờ sờ mặt mình, mơ hồ giải thích: "Không đúng, có thể là do trời quá nóng."
Cậu không dám đến quá gần Trì Quan Yếm, vì vậy càng lùi ra xa hơn.
Trì Quan Yếm chú ý đến động tác của cậu, lặng lẽ đến gần cậu hơn một chút.
Văn Từ trốn ra xa, mắt thấy cậu chuẩn bị rớt khỏi ghế ngồi, Trì Quan Yếm nắm lấy cổ tay cậu cười nhắc nhở, "A Từ, em còn trốn nữa sẽ rớt khỏi ghế đó."
Văn Từ dừng lại, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình, nói nhỏ: "Đừng lại gần em nữa."
Trì Quan Yếm tiến lại gần một bước, rồi nói: "Được."
Hai người trở lại khoảng cách thân mật ban đầu, động tác dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-that-tro-ve-thieu-gia-gia-bo-chay-suot-dem/3390145/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.