Giúp Triều Từ nhớ lại không khó. Vì lúc đó tuy nói là tiêu trừ ký ức của cậu nhưng thực chất chỉ là phong ấn nó lại. Nếu thật sự xóa đi thì sẽ gây tổn thương đến thần hồn, Ti Mệnh cũng không dám làm như vậy.
Cho nên hiện tại chỉ cần phá vỡ lớp phong ấn đó là được, thậm chí sẽ không gây ra chút khó chịu nào.
Sau khi Triều Từ nuốt viên đan dược đó xuống, cậu chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên hơi mê mang, rất nhanh sau đó đã tỉnh táo lại, theo sau là một loạt ký ức ồ ạt.
Cậu vừa gặp đã yêu Cận Nghiêu, đơn phương tình nguyện, cái tự mình cho là sống nương tựa lẫn nhau, và chân tướng nực cười sau cùng.
Triều Từ ngồi xuống trước bàn, cúi đầu, giữ im động tác này một hồi lâu không nói chuyện.
Cận Nghiêu cũng không lên tiếng, hắn biết Triều Từ cần chút thời gian để tiếp nhận những ký ức này.
Một lúc lâu sau, Triều Từ mới cười khẽ nói: "Ngươi về đây làm gì? Còn chưa độ xong tình kiếp sao?"
Cậu cười rất khẽ, khàn khàn, giống như khó khăn lắm mới nghẹn ra được từ cổ họng.
Cận Nghiêu thấy cậu trả lời như vậy, vốn còn ôm chút lòng may mắn, giờ hắn bắt đầu hơi hoảng.
Triều Từ trước giờ không tim không phổi, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu như vậy.
Hình như tình hình không lạc quan như hắn tưởng tượng.
"Tiểu Từ, xin lỗi." Cận Nghiêu nói rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên trong ngàn vạn năm bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-nhan-vat-lop-du-phong-nho-be-bi-hong/2647822/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.