Chương trước
Chương sau
Triều Từ không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Như phát hiện Triều Từ sợ mình, Cận Nghiêu khựng lại, ép bản thân tìm về một chút lý trí từ trong sát niệm cuồn cuộn.

Hắn trầm giọng nói: "Không được."

Nếu bây giờ Triều Từ đổi ý, hắn sẽ không trách cậu.

Nếu không vừa nghĩ đến Triều Từ sắp thuộc về người khác, trước mắt hắn lập tức tràn đầy màu đỏ tươi cùng sát niệm, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Triều Từ hơi sợ, nhưng nghe hắn nói ra lời nói nực cười như vậy, cậu liền tức: "Ngươi nói không được là không được à, dám hỏi ngươi là gì của Triều Từ ta đây?"

"Triều Từ tự nhận không còn tình xưa với ngươi, chỉ có thù cũ. Nhưng không có năng lực báo thù, cũng không muốn dây dưa gì thêm, chỉ mong chúng ta từ nay không còn liên quan gì nhau. Cận Nghiêu, nếu bây giờ ngươi về Thần giới của ngươi, ta còn có thể nghĩ tới một phần tốt của ngươi, coi như cầm lên được thì buông xuống được. Nhưng nếu ngươi cố chấp quấy rối như vậy thì cũng quá khó coi rồi."

"Ta cùng Kiều Bùi đại hôn, ai cũng có thể phản đối, chỉ có ngươi là không có tư cách." Triều Từ nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, không muốn dính dáng gì tới Cận Nghiêu nữa.

Chút lý trí cuối cùng triệt để biến mất, trước mắt Cận Nghiêu một mảnh đỏ máu. Hắn rũ mắt che đi sát ý cuộn trào trong mắt, nói: "Ngươi không sợ ta giết Kiều Bùi sao?"

"Không chỉ hắn, cả Diệp quốc, Bắc Cảnh, thậm chí là Lục giới...ai ta cũng có thể giết."

"Vậy ngươi giết!" Triều Từ xoay người, trên mặt xuất hiện sự tàn ác hiếm thấy, "Ngươi xem thử coi ta có chết trước bọn họ hay không!"

Con ngươi Cận Nghiêu trong chớp mắt gần như biến thành sọc thẳng như mắt thú, thuật hóa hình cũng không che giấu được nữa, con ngươi sọc thẳng đứng màu vàng kim xinh đẹp dị thường, nhưng khiến người ta vừa nhìn một cái liền khiếp sợ.

"Ha." hắn nhìn theo bóng lưng Triều Từ, dằn giọng cười.

Bộ dáng mặc hỉ phục của thiếu niên vẫn diễm lệ vô song như trong ký ức của hắn, nhưng không còn mặc vì hắn.

Thậm chí, cậu lại vì một người khác mà dùng tính mạng chính mình uy hiếp hắn.

...

Đã sắp đến ngày đại hôn của họ.



Tuy hôm đó Triều Từ nói chuyện với Cận Nghiêu rất có khí phách, nhưng mấy ngày nay cậu vẫn rất thấp thỏm.

Dù cậu có chán ghét Cận Nghiêu tới đâu thì độ nguy hiểm của người này cũng đủ làm người ta kiêng dè. Chỉ mong ngày đó cậu lấy mạng uy hiếp hắn có thể có chút hiệu quả.

Triều Từ phập phồng lo sợ đợi tới ngày đại hôn, cậu thầm thở phào.

Đã đến hôm nay rồi vẫn không thấy người đó...chắc là từ bỏ rồi ha?

Hắn là thượng thần, tội gì mà phải cố chấp với một kẻ phàm nhân như cậu.

Áng chừng chẳng qua là thấy mình không còn nhất nhất vây quanh hắn nữa nên thấy không vui mà thôi.

Trời chưa sáng cậu đã bị đám Bích Vân gọi dậy, một đám người bận tới bận lui bên người cậu, giằng co rất lâu mới ổn. Triều Từ cũng chỉ lén tranh thủ ăn được một miếng bánh ngọt lúc bắt đầu.

Đợi lúc sắp đến giờ, Triều Quyết tiễn cậu xuất phủ, người đại ca luôn thanh lãnh nội liễm giờ phút này vành mắt lại ửng đỏ.

Triều Từ nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ cười nói: "Đại ca, sao huynh cứ như đang gả con gái thế. Tiểu đệ sắp làm phu quân của hoàng đế rồi, về sau ngày ngày hưởng phúc, còn có thể bảo bọc huynh nữa!"

Hôn sự giữa hai nam nhân ở Bắc Cảnh vốn không phân biệt cao thấp. Địa vị hai bên là bình đẳng, thế nên lúc trước Cận Nghiêu đến tìm cậu nói cũng đúng, hắn là phu quân của cậu, Triều Từ cũng là phu quân của Cận Nghiêu.

Đương nhiên, theo lý mà nói thì bất kể phong tục như thế nào đi nữa, thì thành hôn cùng hoàng đế thì luôn phải phục tùng, thấp hơn một cái đầu. Vì thế trong hai tháng chuẩn bị đại hôn này, Kiều Bùi phái người liên tục nhiều đêm liền sửa lại luật pháp, quy định quan hệ giữa hoàng đế và nam hậu.

Nếu không phải triều đường đang không được ổn định thì hắn đã muốn cùng Triều Từ thiên hạ chia hai rồi. May ở chỗ Triều Từ rất tự biết mình, nằm không hưởng phúc còn được, cai trị thiên hạ thì tuyệt không liên quan gì đến cậu. Cho nên cậu cực kỳ phản đối việc Kiều Bùi cho cậu thực quyền, cho cái địa vị trên danh nghĩa thích hợp là đủ rồi.

"Ngươi đó, đừng chọc tai họa kéo ta xuống là ta đã thắp hương cảm tạ rồi." Triều Quyết cười mắng.

Hắn đưa Triều Từ ra khỏi phủ, đỡ cậu lên ngựa. Đứa trẻ đầu để chỏm luôn theo bên chân hắn khi xưa, nay ngồi trên con ngựa to lớn cũng đã có dáng vẻ một mình đảm đương một phía rồi.

Triều Quyết nén xuống cảm giác không biết là chua xót hau đau khổ trong lòng.

Hắn hơn Triều Từ chín tuổi, Triều Từ mất mẹ từ rất sớm, có thể nói Triều Từ là do hắn nuôi lớn.

Từ nhỏ tiểu tử này đã không khiến hắn bớt lo, ngày ngày làm ra những chuyện hỗn trướng khiến Triều Quyết nổi cáu, nhưng sau đó thằng nhóc thối này lại nâng mặt tới nhận sai lấy lòng, hắn lập tức giận hết nổi. Chỉ có thể niết mũi tự nhận mình xui xẻo, xử lý cục diện rối rắm cho cậu.

Chớp mắt một cái tiểu tử này đã lớn như vậy rồi.

Từ nay về sau cũng coi như là đã thành gia.

Tuy rằng khó tránh không nỡ, nhưng...cũng khá tốt.

...

Triều Từ cưỡi ngựa, được bao quanh bởi đoàn nghi thức mênh mang, một đường hướng tới cung điện mà đi.

Trên phố cũng vô cùng náo nhiệt. Lúc này vẫn chưa sắc phong hoàng hậu, theo luật Diệp quốc, bá tánh không cần phải hành lễ quỳ, họ đứng ở hai bên đường chiêm ngưỡng hỉ sự hiếm có ở Diệp quốc này.

Diệp quốc dựng nước chưa lâu, đại hôn của hoàng đế đúng thật là hỉ sự hiếm có rồi.

Đang lúc không khí vui mừng, bầu trời bỗng trở nên ảm đạm.

Trong lòng Triều Từ lộp bộp.



Bầu trời xập tối quá đột ngột, cũng quá là rõ ràng, mọi người nhao nhao nhìn lên trời.

Vốn đang là ngày tốt trời đẹp không mây hiếm thấy, lúc này đột nhiên lại có rất nhiều mây đen cuồn cuộn kéo tới, càng đáng sợ hơn là có một vết nứt rách ra xuyên qua màng trời đang tỏa ra ánh sáng đỏ.

Khe hở càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì đó đang rơi xuống. Chốc lát sau, tròng mắt Triều Từ co rúc một cái.

Cái này căn bản không phải vết nứt gì cả, mà là hư ảnh của một thanh cự kiếm!

Chính ngay lúc Triều Từ nhận ra điều đó thì cậu đột nhiên cảm thấy một lực mạnh quanh eo kéo cậu đi.

Tuy mọi người đều đang nhìn lên trời, đoàn nghi thức làm việc cho hoàng gia vốn không dám lơ là nhưng khi nhìn thấy bầu trời trong tầm mắt xuất hiện hư ảnh xuyên qua khung trời kia cũng không nhịn được mà ngước đầu nhìn theo.

Đợi khi họ quay đầu mới phát hiện vị hoàng hậu vốn đang ngồi trên ngựa đã mất tích.

Nhất thời loạn thành một đống.

Mà lúc này Triều Từ đã bị người mang lên tới trời cao ngàn trượng, phía dưới là đám người nhỏ như dế kiến chi chít khắp hoàng thành, còn có hư ảnh thanh cự kiếm treo giữa thiên không.

Eo cậu bị giam cầm trong tay người nọ một cách vững vàng.

"Ngươi có ý gì?" Triều Từ nhìn người bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

"Đi cùng ta, nếu không ta sẽ hủy chỗ này." Lúc nói câu này, Cận Nghiêu cũng coi như là tỉnh táo.

"Ngươi điên rồi?!" Triều Từ thất thanh nói.

"Bên dưới là mấy trăm ngàn mạng người! Dù Cận Nghiêu ngươi không có trái tim đi nữa, lẽ nào cũng không sợ trời phạt sao?!"

"Thiên đạo làm gì được ta?" Hắn khẽ cười, trong mắt gần như là ngạo mạn tàn nhẫn, "Thậm chí ngươi, ngày đó ngươi lấy mạng mình uy hiếp ta... Triều Từ, nếu ngươi chết, ta sẽ giết Kiều Bùi, diệt Diệp quốc, xuống Minh giới đem hồn phách ngươi về. Đến lúc đó ngươi cái gì cũng không nhớ, ta mang ngươi về Thần giới, nặn lại thân thể cho ngươi, lúc đó chúng ta có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ."

Toàn thân Triều Từ phát lạnh, ngay cả sống lưng cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: "Ngươi điên rồi..."

"Nếu ta chết, vào Minh phủ, cho dù ngươi có đem hồn phách ta về, nặn lại thân thể...đó vẫn là ta sao?" Triều Từ ôm chút tiền đặt cược cuối cùng hỏi hắn.

"Đương nhiên là ngươi, chẳng qua là không có ký ức...nhưng cũng không sao, ký ức về sau của ngươi, đều sẽ có hình bóng của ta."

Dường như hắn càng lúc càng cảm thấy cái biện pháp này rất tốt.

"Nhưng suy cho cùng ta không nỡ để ngươi chịu khổ như vậy. Nếu bây giờ ngươi chịu cùng ta về Thần giới, ta sẽ ngừng tay." Hắn thản nhiên nói.

"Không..."

Triều Từ vừa mở miệng, kiếm ảnh kia lập tức dứt khoát chém thẳng xuống phía dưới. Kiếm ảnh mang theo mũi kiếm khổng lồ, mây đen xung quanh chuyển động, như hình ảnh ngày tận thế.

Bá tính bên dưới thấy kiếm ảnh đó xông về phía mình thì như đã nhận ra đang xảy ra chuyện gì, nhất thời trở nên hoảng loạn.

Triều Từ dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi của bọn họ.

"Đừng mà!"



Cậu nhắm mắt hét lên, nước mắt không còn không chế được nữa rơi xuống.

Cậu gần như là nghẹn ngào nói: "Ta đồng ý với ngươi. Ngươi làm ơn..."

Cậu nhìn thấy con ngươi Cận Nghiêu hóa thành con ngươi dựng thẳng như mắt thú, đồng thời cả người hắn đã hóa thành một con huyền long dài trăm trượng, mà cậu, lại rơi vào trong một chiếc lồng vàng trong chớp mắt, bị con rồng đó ngậm trong miệng.

Giống như một bảo vật trân quý bất khả xâm phạm duy nhất của con huyền long ngông cuồng nọ.

...

Cận Nghiêu tôn thượng hóa nguyên hình từ Hạ giới trở về, còn mang theo một người phàm, chuyện ngày đó đã truyền khắp cả Thần giới.

Hôm đó có thần thiên tận mắt nhìn thấy, nói là người phàm đó bị Cận Nghiêu tôn thượng nhốt trong lồng vàng, còn là một mỹ nhân tuyệt thế mặc giá y.

Cận Nghiêu tôn thượng cấm dục ngàn vạn năm, rốt cuộc nay đã thông suốt rồi?

Thần tiên ở Thần giới nói ít không ít, nhưng thọ mệnh quá dài, nhìn lâu rồi sẽ phát hiện qua qua lại lại cũng chỉ có nhiêu đó người, hiếm khi có bát quái mới, ai nấy đều kích động không thôi.

Nhưng dù gì Cận Nghiêu cũng là người không ai dám chọc, mọi người bát quái cũng chỉ dám lén lút mà bàn tán.

Nghe nói Cận Nghiêu tôn thượng đưa người phàm đó về thẳng động phủ, mọi người chờ tới ngày hôm sau cũng chẳng ai nghe trong phủ truyền ra âm thanh gì.

Này cũng bình thường, dẫu sao thì long tộc chẳng phải chủng tộc bình thường, bọn họ mà đã bắt đầu ăn mặn thì dày vò tới mấy chục năm họ cũng không thấy lạ gì, chỉ là...người phàm đó chịu nổi chứ?

Những thần tiên ra vẻ đạo mạo này thực ra chẳng có bao nhiêu lòng thương cảm, cũng không phải thật sự lo lắng cho người phàm đó, chỉ là Cận Nghiêu tôn thượng độc thân ngàn vạn năm, giờ đây lại có người khiến hắn phá giới, còn bắt cóc từ Phàm giới lên đến, sợ là thái độ không phải bình thường.

Nếu có gì bất trắc, Cận Nghiêu tôn thượng mà điên lên thì sợ là bọn họ sẽ bị vạ lây mất.

Còn về việc bắt phàm nhân lên Thần giới có vi phạm quy củ không...vi phạm thì vi phạm thôi, vấn đề là chẳng có ai có năng lực chấp pháp, sợ là đều đi tặng đầu người cho Cận Nghiêu tôn thượng. Dù sao quy củ cũng là do thiên đạo đặt ra, có bất mãn thì thiên đạo tự mà đi tìm Cận Nghiêu tôn thượng đi, chắc cũng chẳng trút giận lên bọn họ đâu.

Nhưng chuyện này cũng chẳng phải tội lớn gì, trong Thần giới ít nhiều gì cũng có chuyện riêng tư lén lút, chỉ là không trắng trợn như Cận Nghiêu tôn thượng thôi, có lẽ thiên đạo cũng sẽ không làm gì.

Tóm lại, những thứ này không nằm trong phạm vi cân nhắc của thần tiên bọn họ, mọi người vui vẻ ăn dưa, đánh cuộc xem chừng nào thì bên chỗ Cận Nghiêu tôn thượng có động tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.