Chương trước
Chương sau
Ngày hôm đó, Hứa Trạm về nhà chỉ một đêm, sáng hôm sau đã vội vã rời đi. Khi Triều Từ tỉnh dậy vào lúc chín giờ sáng, chiếc chăn bên cạnh đã không còn hơi ấm.

Sau đó là một thời gian dài Hứa Trạm không về nhà, nếu có về cũng chỉ là vội vã qua đêm như đêm hôm đó.

Khoảng ba tháng sau, tình trạng bận rộn như vậy mới giảm bớt đôi chút.

Hứa Trạm không có nghĩa vụ phải nói cho Triều Từ biết rốt cuộc hắn đang làm gì, và hắn cũng sẽ không nói cho cậu biết. Triều Từ chỉ biết một chút thông qua tin tức hoặc từ miệng của Phó Lâm.

Các đối thủ muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm đã nhân cơ hội này để phản công trực diện, biến mình trở thành kẻ độc tôn trong lĩnh vực của mình. Tuy nhiên, liệu nhà họ Lâm hiện tại còn giữ được họ "Lâm" hay không cũng khó nói. Bây giờ, ba người nhà họ Lâm gồm Lâm Kiều chết ngay tại chỗ, mẹ Lâm bị liệt nửa người, bố Lâm bị đột quỵ nghiêm trọng, quyền lực đều rơi vào trong tay của Lý Hoài Cảnh - một người con rể. Sau khi Lý Hoài Cảnh kết hôn với Lâm Kiều, anh ta không còn làm giáo viên trung học nữa mà đã theo học tiến sĩ dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, rồi dạy học tại một trường đại học trọng điểm.

Lý Hoài Cảnh có thể nghiên cứu học thuật rất tốt nhưng lại không có kỹ năng để làm kinh doanh, trong cơn giông bão này đều phải dựa vào sự che chắn của Hứa Trạm. Chính vì vậy mà quyền lực rơi vào tay của Lý Hoài Cảnh chẳng khác nào rơi vào tay của Hứa Trạm. Nhân đợt khó khăn này, Hứa Trạm đã trực tiếp nắm giữ 30% cổ phần của tập đoàn nhà họ Lâm. Nghe nói có một công ty con của nhà họ Lâm đang phát triển rất tốt đã bị Hứa Trạm mua lại, sau đó hắn tiếp tục đầu tư thêm tiền vào công ty con đó.

Không biết hắn đang làm trò gì, dù sao Triều Từ cũng chẳng hiểu gì, cũng chẳng thèm bận tâm. Dù Hứa Trạm nhắm vào Lý Hoài Cảnh hay nhà họ Lâm, Triều Từ đều coi như là đang vì Lý Hoài Cảnh.

............

Mặc dù cuộc sống làm người tình nhỏ của ông chủ giàu có phải cẩn trọng từng li từng tí, nhưng một khi đã quen thuộc với nhịp điệu thì thời gian trôi qua thật nhanh chóng. Dù sao cậu cũng không cần phải học hành, mỗi ngày chỉ cần quay quanh Hứa Trạm là được. Hơn nữa, do Hứa Trạm nghĩ rằng Triều Từ rất bận rộn với việc học, nên Triều Từ có đến phân nửa thời gian là để "học (ăn) tập (chơi)".

Nói đến chuyện này, sau khi Hứa Trạm giải quyết xong mọi chuyện, vào gần cuối học kỳ năm ba của Triều Từ, hắn dần trở nên rảnh rỗi, lại trở về nhà vào mỗi ngày. Hằng ngày Triều Từ đều nấu cơm cho hắn, cùng hắn lên giường. Khi hắn làm việc, Triều Từ chăm sóc cho hắn, khi hắn đau đầu vào ban đêm, Triều Từ mát xa, nấu canh, thức trắng đêm cùng với hắn... Nếu người ngoài nhìn vào, họ sẽ thấy hai người không khác gì một cặp vợ chồng, Triều Từ giống như một người vợ hoàn hảo và tận tâm.

Người xung quanh đều thấy rõ điều này, chẳng hạn như người giúp việc và đầu bếp trong biệt thự. Nhiều người trong số họ đã theo Hứa Trạm từ nước A trở về, cũng xem như là những người kề cận lâu năm bên cạnh Hứa Trạm. Ngay cả thư ký Chu, người ban đầu vốn đề phòng và đối xử xa lạ với Triều Từ, cũng ngày càng tôn trọng cậu hơn.

Nếu Triều Từ biết suy nghĩ của họ, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn cười. Quan hệ giữa cậu và Hứa Trạm làm sao đạt đến mức độ đó được. Không nói đến chuyện mỗi ngày cậu đều đếm ngón tay chờ hết ba năm để rời đi, ngay cả Hứa Trạm cũng không lý tưởng đến thế.

Sau đó ông chủ liên tục dính dáng đến những tin đồn, những người mẫu và ngôi sao không đáng nhắc tới, vì lúc nào cô Belinda cũng chiếm vị trí chính trong mấy tin đồn này. Những người khác đều là tin đồn mơ hồ, chỉ riêng Belinda là lần nào cũng có bằng chứng về việc hai người đi ăn tối, hẹn hò, thậm chí là xuất hiện trong các buổi tiệc cùng nhau.

Ngoài ra, liên lạc với Lý Hoài Cảnh cũng chưa bao giờ bị gián đoạn. Thậm chí vì sự hợp tác ngày càng sâu rộng giữa nhà họ Hứa và nhà họ Lâm, mà việc Hứa Trạm và Lý Hoài Cảnh thân thiết với nhau cũng là điều công chúng đều biết tới.

Chỉ riêng Triều Từ bị ẩn giấu trong góc tối không ai biết đến.

Dĩ nhiên, Triều Từ hoàn toàn không bận tâm tới điều này. Hoặc có thể nói, cậu còn sợ Hứa Trạm đưa cậu ra ánh sáng, đưa vào tầm mắt của công chúng.

Triều Từ sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp cậu không cần đi tìm việc làm, dù cậu có muốn, Hứa Trạm cũng không cho cậu đi. Hắn chỉ nói rằng nếu Triều Từ muốn, hắn có thể tài trợ cho cậu tiếp tục học thạc sĩ và tiến sĩ, thậm chí có thể giúp cậu được nhận vào vị trí nghiên cứu sinh mà không cần phải thi đầu vào.

Khi Triều Từ nghe hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy cảm khái vô cùng. Người ta đấu tranh bốn năm trời để giành được một suất nghiên cứu sinh, vậy mà chỉ một câu nói của Hứa Trạm là có thể lấy được. May thay cậu đã sớm từ bỏ con đường nghiên cứu sau đại học đau khổ này.

Có vẻ như Hứa Trạm rất sợ việc Triều Từ đi làm, nói rằng với bằng cử nhân hóa của Triều Từ thì không thể tìm được công việc tốt, thậm chí là làm trợ lý trong phòng thí nghiệm cũng không được. Trừ khi cậu hoàn toàn từ bỏ chuyên ngành của mình, đi nộp đơn vào các công ty lớn để phỏng vấn... nhưng cũng khó có công ty tốt nào nhận cậu vào. Nếu Triều Từ thật sự không thể ngồi yên thì cậu có thể đi học tiếp, nhưng tốt nhất là đừng đi, nếu đi thì cũng phải đổi chuyên ngành.

Nếu Triều Từ thực sự yêu thích học hành và tích cực như những gì cậu đã thể hiện trước mặt Hứa Trạm, chắc hẳn cậu sẽ bị Hứa Trạm làm cho nghẹt thở.

Tất nhiên, bên ngoài cậu vẫn lao vào lòng của ông chủ, thầm thì rằng cậu không muốn học tiếp, vì học cao học sẽ rất bận rộn, lúc đó sẽ không có thời gian để chăm sóc ông chủ.

Những lời này khiến ông chủ cực kỳ hài lòng, ngày hôm sau ông chủ lại tặng cho Triều Từ một căn biệt thự.

Vì thế, sau khi tốt nghiệp, Triều Từ yên tâm ở nhà làm kẻ ăn bám, Phó Lâm thì đi du học ở nước ngoài, còn các bạn học khác lại lao vào kiếp sống khổ sở của nghiên cứu sinh.

Mấy ngành như sinh học, môi trường, hóa học và vật liệu thật sự là sâu như biển, không học đến tiến sĩ thì khó ngóc đầu lên được, mà học đến tiến sĩ cũng mất toi nửa cái mạng.

Trong những tháng còn lại của ba năm, Hứa Trạm lại bận rộn. Lần này hắn không bận ở trong nước mà bận ở nước A, phải bay đi bay lại thường xuyên, dường như bên đó đang xảy ra sự kiện quan trọng nào đó. Đồng thời, tin đồn giữa hắn và Belinda cũng ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn có tin nói rằng Hứa Trạm sẽ kết hôn với Belinda.

Khi tin đồn này được tung ra, Hứa Trạm vẫn đang ở nước ngoài, còn Triều Từ thì đang ở trong nước.

Triều Từ đang ngồi trên sô pha ăn lẩu cay, vừa gãi chân vừa lướt Weibo, thật là bận rộn. Đột nhiên cậu lướt tới bài đăng này, bỗng giật mình mất hết cả hứng ăn lẩu.

Thật đáng ghét, sắp đi rồi còn xảy ra chuyện này, lại phải tốn công diễn kịch rồi.

Cậu lập tức ép mình rơi vài giọt nước mắt rồi gọi điện cho thư ký Chu. Giọng nói nghẹn ngào hỏi thư ký Chu rằng khi nào Hứa Trạm trở về.

Thư ký Chu nói khoảng bốn ngày nữa, nói xong lại có chút do dự khuyên Triều Từ đừng nghĩ nhiều.

Đừng nghĩ nhiều.

Triều Từ cảm thấy ba năm qua mình nghe câu này nhiều nhất.

Tất nhiên là tôi không nghĩ nhiều rồi.

Chỉ là do nhân vật của tôi buộc phải như vậy thôi, chịu khổ thêm một tháng nữa rồi mọi chuyện sẽ ổn.

Thư ký Chu nói là bốn ngày, nhưng ba ngày đầu Triều Từ đã rất nhàn nhã. Cậu giả vờ rất buồn bã, tự nhốt mình trong phòng ba ngày chỉ để mải mê chơi game và xem phim.

Ôi, một máy phát wifi, một chiếc điện thoại, một cái điều hòa, một chiếc giường là tôi có thể nằm một chỗ cả năm!

Trong lúc rảnh rỗi, Triều Từ thốt lên những lời cảm thán giống như biết bao cô cậu thích chết gí trong nhà khác.

Tuy nhiên, vào tối ngày thứ ba, khi Triều Từ đang chơi được một nửa trận đấu thì cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Đáng ghét, chẳng phải đã nói là bốn ngày rồi sao!

Triều Từ lập tức tắt điện thoại, ngước lên nhìn xung quanh một lượt. May mắn là những hộp đồ ăn chất thành đống trước đó đã được dọn dẹp, giờ trong phòng chỉ còn đống quần áo chất đầy. Mặc dù vẫn có chút lộn xộn, nhưng cậu vốn định giả vờ mình đang rất buồn bã, không có tâm trạng để dọn dẹp phòng cũng là điều hợp lý.

Sau đó, cậu nhanh chóng lấy chai thuốc nhỏ mắt mà mình luôn chuẩn bị sẵn, liều mạng nhỏ đầy đôi mắt rồi làm nó đỏ lên, vội vã chui vào chăn, cuộn tròn lại thành một khối nhỏ.

Ngay sau khi cậu làm xong hết những việc này, tiếng tay nắm cửa bị xoay cũng vang lên.

Hứa Trạm đẩy cửa bước vào. Ban đầu, hắn không nhìn thấy Triều Từ, ngây người một lúc mới phát hiện ra trên chiếc giường rộng lớn có một cục tròn tròn nhỏ nhỏ cuộn trong ổ chăn.

Lúc hắn vừa bước vào, dường như còn nghe thấy tiếng thút thít, nhưng bây giờ thì không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Cả căn phòng im lặng đến mức không có bất kỳ âm thanh nào.

Hứa Trạm đi đến bên giường, lật tung chăn lên.

Hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chàng trai trẻ, gối đã ướt một chút, má cậu cũng đỏ ửng lên — Tất nhiên, hắn không biết là Triều Từ đã tự véo mình một cái thật đau.

"Giữa mùa hè mà bọc kín mình trong chiếc chăn dày như vậy, em muốn tự làm mình ngạt thở sao?" Hứa Trạm lạnh giọng nói.

Nghe vậy, đôi mắt của Triều Từ càng đỏ hơn. Cậu tức giận kéo chiếc gối che mặt mình lại, giọng nói nghẹn ngào từ dưới gối vọng ra: "Không cần ngài phải lo."

Hứa Trạm cau mày, giật lấy chiếc gối khỏi tay Triều Từ. Hắn quá mạnh làm Triều Từ không thể giành lại được. Chẳng mấy chốc, cậu vừa mất chăn lại vừa mất gối.

Triều Từ có chút bất lực, sau đó giận dỗi quay lưng về phía Hứa Trạm, cuộn tròn mình lại thành một khối nho nhỏ.

Hứa Trạm suýt chút nữa bật cười vì hành động của cậu. Hắn cúi xuống, ôm lấy eo của Triều Từ như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, nhấc bổng cậu lên rồi đặt cậu ngồi ở bên mép giường.

"Lại giận dỗi chuyện gì nữa?" Hắn hỏi, giọng hơi trầm.

Mắt Triều Từ đỏ hoe: "Ngài không biết sao?"

Kể từ khi bị Hứa Trạm "đánh thức", Triều Từ thường xuyên ghen tuông với Hứa Trạm. Ban đầu, cậu chỉ âm thầm ghen, nhưng bây giờ cậu đã dám bộc lộ những cơn tức giận vu vơ của mình để Hứa Trạm không quá để ý.

Nhưng làm sao Hứa Trạm có thể không biết.

Ngay sau khi Triều Từ gọi điện cho thư ký Chu, hắn đã biết. Chính vì vậy, hắn mới cố gắng trở về sớm hơn một ngày.

Nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không nói điều này với Triều Từ. Hắn chỉ giữ khuôn mặt lạnh lùng và nói: "Em đã thấy tin tức tôi sắp đính hôn với Belinda rồi sao?"

"Chứ sao nữa?" Triều Từ đáp, giọng đầy bực bội.

"Đừng nghĩ nhiều quá. Dù tôi có đính hôn với cô ấy, chúng ta vẫn sẽ như trước đây. Cô ấy cũng biết tôi không thích cô ấy, đây chỉ là một sự hợp tác mà thôi." Hứa Trạm nói.

Triều Từ im lặng hồi lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.