Chương trước
Chương sau
Trong không gian hệ thống yên tĩnh, Triều Từ và hệ thống đều đang im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo của thế giới này.

Những hình ảnh như những đoạn phim bị cắt nhỏ được chiếu lên bức tường đối diện Triều Từ.

Triệu Dịch đã phát điên. Sau khi Đàn Liệt đến mang thi thể của Triều Từ đi thì hắn đột ngột tỉnh lại, tiếp đó đã báo thù Hoắc Nghi Ca một cách điên cuồng. Hoắc Nghi Ca sau khi biết tin Triều Từ qua đời, đã bị một cú sốc rất lớn. Gã ôm lấy tâm lý chuộc tội, để mặc Triệu Dịch báo thù, thậm chí còn tình nguyện vào tù, cho đến khi bị đột quỵ vì bệnh tim.

"Hình như cậu sắp thành công rồi đấy." Hệ thống nhìn những hình ảnh đó và nói với Triều Từ.

Thực ra, mỗi lần nhìn thấy kết cục của những mục tiêu chinh phục này, hệ thống đều cảm thấy dâng lên một cảm xúc khó tả, giống như là thương hại.

Ví dụ như Triệu Dịch, thực ra hắn có vô số cơ hội để được "happy ending", nhưng hắn không nhận ra tình cảm của mình. Tuy nhiên, hắn không phải là một người vô trách nhiệm và không có năng lực. Một khi hắn nhận ra tình cảm của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để Triều Từ phải chịu bất kỳ uất ức nào, tìm mọi cách để chữa lành cho Triều Từ, sẵn lòng làm tất cả những gì hắn có thể. Theo lý mà nói, hắn là một người bạn đời hoàn hảo.

Nhưng Triều Từ cố ý không nói gì cả, thậm chí còn gây khó khăn cho Triệu Dịch, khiến hắn mãi không thể nhận ra tình cảm của mình. Sau đó, cậu còn làm bệnh tình của mình nặng thêm, chôn giấu tất cả cảm xúc ở trong lòng để ác ý tạo ra một căn bệnh không đáng có này. Ngay cả việc Triệu Thịnh vượt ngục và Nam Tiểu Cẩm bị bắt cóc để uy hiếp Triệu Dịch cũng nằm trong kế hoạch của Triều Từ, khiến mọi thứ đi xa.

Cậu mới là ác quỷ đùa giỡn với lòng người, là kẻ có tội lỗi nặng nề nhất, nhưng cuối cùng lại rời đi trong sự hối tiếc của tất cả mọi người bằng một cách vô tội nhất.

Nhưng chỉ cần có tình cảm thì sẽ có thiên vị. Là cộng sự của Triều Từ, hệ thống đương nhiên không thể ghét bỏ Triều Từ, nó chỉ cảm thấy thương hại và tiếc nuối.

Nếu Triều Từ chịu ở lại những thế giới này thì tốt biết mấy.

Cậu thà tự tay tạo nên tất cả bi kịch, phá hủy cuộc đời của mọi người, cũng không chịu ở lại nơi đó thêm một ngày nào.

"Thực ra tôi còn khá thích chú Hoắc." Triều Từ nhìn những hình ảnh đó, mỉm cười nói.

Nhưng nụ cười của cậu khẽ cứng lại, cuối cùng đường cong nơi khóe miệng dần dần thẳng lại.

Triệu Dịch chết, Hoắc Nghi Ca chết, hình ảnh dừng lại ở Đàn Liệt.

Dừng lại ở thị trấn nhỏ, ngôi nhà nhỏ, bia mộ, hoa tử đằng và hoa hồng leo màu trắng.

Cậu nhìn Đàn Liệt đang ngồi bên cạnh ngôi mộ, chỉ tay vào những vệt sao băng kéo chiếc đuôi trắng bạc, ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng.

Hai mươi năm sau, bên cạnh ngôi mộ hoa tử đằng, lại thêm một ngôi mộ khác lẳng lặng nằm đó với những khóm hoa cẩm tú cầu nở rực rỡ.

Chúng hòa vào ánh nắng và cơn gió dịu dàng, tạo thành một bản hoà ca nhẹ nhàng.

Triều Từ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh đó rất lâu, cậu không nói gì, hệ thống cũng không dám mở lời.

"Tôi muốn quay về." Cậu đột nhiên nói.

............

Đàn Liệt không ngờ chuyện sống lại có thể xảy ra với mình.

Khi xác thực rằng mình đã thực sự trở lại tuổi hai mươi ba, anh bắt đầu điên cuồng lục lọi các tin nhắn trong điện thoại của mình.

Không mất nhiều công sức, cái tên "Tân Di" đã hiện ra ở vị trí thứ ba trong danh sách liên lạc của anh, họ vừa trò chuyện với nhau cách đây nửa tiếng.

【 Tân Di: Cậu ấy và cô gái đó đã ở bên nhau.】

Đàn Liệt ngây người trong giây lát.

Đúng vậy. Lúc này, anh mới hai mươi ba tuổi, Triều Từ còn đang học lớp mười một. Anh và Triều Từ đã quen nhau trên mạng được hai, ba năm rồi, Triều Từ kể với anh về tình cảm của mình dành cho Triệu Dịch, và hôm nay Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đã ở bên nhau.

Đây không phải là thời điểm tốt nhất.

Nếu sớm hơn, để anh có thể quay về trước khi Triều Từ gặp Triệu Dịch, thậm chí trước khi Triều Từ bị Triều Kiến Đông bỏ rơi... thì anh sẽ dễ dàng phá vỡ cục diện này, cứu vãn tất cả.

Nhưng đây cũng không phải là thời điểm tồi tệ nhất.

Ít nhất, lúc này Triều Từ chỉ là một thiếu niên có nhiều tâm sự, có khuynh hướng trầm cảm, bệnh tình vẫn chưa nặng. Ít nhất, cậu chưa làm rối tung cuộc sống của mình, ít nhất Triệu Dịch chưa một lần làm tổn thương cậu, ít nhất cậu chưa tự hủy hoại chính mình.

Đàn Liệt nhanh chóng suy nghĩ những điều này, sau đó anh chủ động đề nghị với gia tộc sẽ sang nước Z, để mở rộng thị trường châu Á cho Thù Hoa.

Thù Hoa là một thương hiệu mới của gia tộc Đàn Liệt. Lúc này, danh tiếng của nó ở châu Âu vẫn còn chưa nổi bật.

Cũng chính vì lý do này, dù Đàn Liệt đề nghị sớm hơn hai năm, thì gia tộc vẫn giao thị trường châu Á của Thù Hoa cho anh. Đây chỉ là một thương hiệu mới, nếu thất bại cũng không có hậu quả nghiêm trọng.

Thù Hoa hiện tại ở châu Âu cũng chỉ được coi là một thương hiệu hạng hai, huống chi là ở châu Á. Lần này Đàn Liệt sống lại, không chỉ chiếm lợi thế mà còn có kinh nghiệm nhiều hơn. Vì vậy, khi anh đến nước Z để phát triển Thù Hoa, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Chưa đầy một tháng, anh đã đưa mọi thứ đi vào quỹ đạo.

Sau đó, anh tìm người thân tín ở kiếp trước của mình, giúp anh quản lý công ty, còn mình thì nhàn nhã đến trường của Triều Từ xin việc.

May mắn là trường của Triều Từ là trường tư nhân, và trình độ học vấn của Đàn Liệt cũng xuất sắc. Hơn nữa, anh đã chuẩn bị giấy chứng nhận đầy đủ để trở thành giáo viên ở đây.

Anh dạy môn toán.

Dù lớp của Triều Từ đã tập trung rất nhiều trai xinh gái đẹp, với nhan sắc trung bình rất cao, nhưng ngày đầu tiên Đàn Liệt đến dạy vẫn gây ra không ít náo động.

Giáo viên dạy toán là người ngoại quốc có tóc vàng mắt xanh, lại còn vô cùng đẹp trai, ai mà không kích động được chứ?

Và cách dạy của Đàn Liệt cũng hoàn toàn khác với các giáo viên khác, hài hước, thú vị, ít bài tập về nhà, ngay lập tức đã chiếm được cảm tình của cả lớp.

Sau giờ học là đến giờ ăn trưa. Đàn Liệt không vội đến căng tin, mà đi đến chỗ ngồi của Triều Từ.

Triều Từ ngồi một mình yên lặng đọc sách. Nam Tiểu Cẩn ở lớp bên cạnh đến tìm Triệu Dịch, nhóm bạn thì đang trêu chọc hai người họ.

Rốt cuộc, tất cả mọi người vẫn xoay quanh Triệu Dịch.

"Em đang đọc gì thế?" Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Triều Từ ngẩng đầu lên liền thấy thầy giáo mới đang đứng trước mặt, lập tức có chút kinh ngạc.

"Zarathustra Đã Nói Như Thế?" Đàn Liệt nhìn rõ tựa sách, "Hôm qua em nói chuẩn bị đọc cuốn sách này, vậy mà hôm nay đã đọc được một nửa rồi sao?"

Anh vừa dứt lời, Triều Từ lại càng ngơ ngác hơn.

Cậu chỉ nói về việc chuẩn bị đọc "Zarathustra Đã Nói Như Thế" với một người. Đối với Triều Từ, không cần thiết phải nói với bạn bè việc đọc loại sách nào để thể hiện sự ưu việt gì đó, cậu chỉ thuận miệng nói khi chúc "Đàn" ngủ ngon vào tối hôm qua, nói rằng mình chuẩn bị đọc quyển sách này trước khi đi ngủ.

"... Đàn?" Triều Từ không dám tin hỏi lại.

"Sao lại ngạc nhiên thế, em nghĩ tôi già hơn em tưởng à?" Đàn Liệt mỉm cười hỏi lại.

Khi Đàn Liệt hai mươi sáu tuổi gặp Triều Từ hai mươi tuổi, anh không cảm thấy có khoảng cách tuổi tác lớn giữa hai người. Nhưng bây giờ, Đàn Liệt hai mươi ba tuổi gặp Triều Từ mười bảy tuổi lại cảm thấy có một chút kỳ lạ.

"... Cũng không hẳn ạ." Triều Từ nói.

"Đừng ngẩn người nữa." Đàn Liệt xoa đầu cậu, "Lần đầu tôi đến trường các em, vẫn chưa quen thuộc với chỗ này. Em cũng được coi như là chủ nhà ở đây, không mời tôi ăn một bữa à?"

"Anh ăn ở căng tin không?" Triều Từ hỏi.

Thái độ thoải mái của Đàn Liệt khiến cậu dần tìm lại bầu không khí thoải mái khi hai người ở bên nhau.

"Ăn, sao lại không ăn. Em keo kiệt quá đi." Đàn Liệt cười kéo cậu đứng lên.

Hai người cười nói đi đến căng tin, mà bên phía Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn không ai phát hiện ra hai người họ đã đi trước rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.