Sau lễ tang của Triều Từ, tro cốt của cậu được Đàn Liệt mang về Đức.
Nam Tiểu Cẩn rất lo lắng cho Triệu Dịch, mặc dù cô không thể đến gặp hắn.
Cô lo lắng rằng Triệu Dịch có thể sẽ gục ngã không gượng dậy nổi.
Đây cũng là suy đoán của đa số mọi người, vì trong lễ tang, mặc dù Triệu Dịch không thể hiện bất kỳ sự buồn bã nào trước mặt mọi người, nhưng dáng vẻ cực kỳ bất thường của hắn vẫn khiến tất cả phải chú ý.
Nhưng trái với mọi người nghĩ, Triệu Dịch không gục ngã, ngay sau khi lễ tang kết thúc, hắn lập tức dồn hết tâm trí vào công việc, thậm chí ăn ngủ tại công ty, trở thành một người cuồng công việc thực sự.
Triệu Dịch quả thật là một người có năng lực, với cường độ làm việc như vậy, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tập đoàn của nhà họ Triệu vốn đã vững mạnh lại được đẩy lên một tầm cao mới, ở thành phố B không có đối thủ nào sánh kịp, ngay cả Hoắc gia cũng phải né tránh mũi tên nhọn này.
Khi tập đoàn của nhà họ Triệu chuẩn bị vươn lên ngôi bá chủ thương mại ở thành phố B, thì Triệu Dịch đột nhiên tấn công mạnh mẽ vào các công ty của Hoắc gia.
Hoắc gia không phải là kẻ yếu dễ bị thao túng, mặc dù Triệu gia sắp lên ngôi bá chủ, nhưng đấu đá với Hoắc gia một cách cứng rắn cũng khó tránh khỏi kết cục cả hai bên đều bị thương.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới là Hoắc gia lại không phản kháng quá nhiều trong cuộc tranh đấu này.
Không rõ là do Triệu Dịch trẻ tuổi nóng nảy không biết dừng lại, hay là do có mối thù hận sâu sắc nào đó mà không ai biết, nhưng hắn vẫn tiếp tục truy đuổi công ty Hoắc gia, thậm chí đưa Hoắc Nghi Ca ra tòa.
Kết cục lạ lùng là trong bảy tội danh mà Triệu Dịch cáo buộc Hoắc Nghi Ca, tất cả đều được xác thực, và Hoắc Nghi Ca bị kết án ba mươi lăm năm tù.
Ngày đầu tiên Hoắc Nghi Ca vào tù, Triệu Dịch đến thăm gã.
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi, dù ở trong tù vẫn không có chút nào chật vật. Gã cầm một quyển sách triết học, khi Triệu Dịch bước vào gã mới gấp sách lại rồi nhìn Triệu Dịch, ánh mắt bình tĩnh như nước.
"Ông trông có vẻ sống tốt nhỉ." Triệu Dịch nói.
"Tốt hơn cậu một chút." Hoắc Nghi Ca đáp.
Rõ ràng trong cuộc chiến này, Triệu Dịch mới là người chiến thắng, còn Hoắc Dịch Ca là kẻ thất bại phải vào tù.
Hoắc Nghi Ca thản nhiên đùa nghịch với cuốn sách trên tay, rồi đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cậu định đi như thế nào?"
"Không biết, tùy thôi." Triệu Dịch nói.
"Không định gặp lại cậu ấy lần nữa sao?" Gã ngẩng đầu nhìn Triệu Dịch.
"Không."
"Tùy cậu." Hoắc Nghi Ca đặt quyển sách sang một bên, tựa lưng vào ghế, "Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không làm phiền cậu ấy."
......
Ba ngày sau, thuộc hạ của Hoắc Nghi Ca vào tù báo với gã rằng Triệu Dịch đã chết.
Hắn nhảy cầu tự tử, thi thể vẫn chưa được tìm thấy.
Hoắc Nghi Ca khẽ cười: "Thật là một cách chết không đẹp mắt."
Nhưng gã thì sao?
Gã muốn chết cũng không được.
Vì gã sợ, sợ rằng Triều Từ đi quá chậm.
Tiểu Từ, đi nhanh lên, nếu ta cố gắng ở đây thêm vài năm nữa... em sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.
......
Với quyền lực và khả năng của Hoắc Nghi Ca, việc xin giảm án là một việc rất dễ dàng. Huống chi gã bệnh tật lâu năm, chỉ cần ra tay một chút, việc xin ra ngoài điều trị cũng không khó.
Cho dù không bàn đến những chuyện đó, việc gã muốn sống thoải mái ở trong tù cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng những điều này Hoắc Nghi Ca đều không làm.
Gã sống trong tù như một phạm nhân bình thường, ăn những bữa ăn đơn giản, thậm chí còn tham gia lao động cải tạo.
Năm thứ tám sau khi vào tù, gã đã chết vì bệnh tim.
......
"Hôm nay thời tiết đẹp quá." Đàn Liệt bước xuống bậc thềm trước cửa.
Anh cầm một chiếc bình tưới cây và một đĩa bánh kem nhỏ mềm.
Đây là một thị trấn hẻo lánh, nhà hàng xóm gần nhất cũng cách đây hai trăm mét.
Thị trấn không có gì đặc biệt, ngay cả các tiện ích công cộng cũng rất lạc hậu, không có tàu điện ngầm, taxi rất ít, xe buýt cũng một giờ mới có một chuyến. Nếu nói có ưu điểm gì, chỉ có thể nói là phong cảnh rất đẹp. Có một con sông chảy qua thị trấn, là một nhánh nhỏ của sông Rhine, chỉ rộng khoảng ba mươi mét. Nhưng dòng sông uốn lượn nước trong vắt, hai bên bờ trồng đầy hoa nữ lang màu tím nhạt, và các bụi cây cao thấp, xanh đỏ đủ màu.
Bình minh ở đây rất đẹp, vì dãy núi cũng trùng trùng điệp điệp giống như dòng sông uốn lượn này. Khi sao mai vẫn còn treo cao, các sắc màu đỏ tươi, tím đậm, cam vàng, cam nhạt sẽ xuất hiện ở nơi bầu trời xa xăm, hòa vào sắc đêm chưa tan và phía bên kia vẫn còn vương lại một chút cực quang xanh lục. Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi những màu sắc rực rỡ này, chúng vờn qua mặt sông khiến ranh giới giữa trời và đất dường như biến mất.
Nhưng dù cảnh đẹp đến đâu, sự cách biệt và sự lạc hậu về kinh tế cũng khiến người trẻ không muốn ở lại. Năm này qua năm khác, thị trấn dần dần chỉ còn lại người già.
Đàn Liệt chuyển đến đây vào năm ngoái, mua một căn biệt thự nhỏ.
Người chủ trước là một bà lão rất hiền hậu. Khi anh mới đến đây, căn biệt thự nhỏ này vẫn được giữ gìn rất cẩn thận, được trồng đầy hoa hồng, hoa cẩm tú cầu và hoa nữ lang giống như thị trấn nhỏ này.
Bà lão đã sang Mỹ sống với con trai, nên bán lại căn nhà cho Đàn Liệt.
Anh chôn tro cốt của Triều Từ ở trong vườn, dựng lên một tấm bia nhỏ.
Anh trồng cây tử đằng và hoa hồng bên cạnh tấm bia đó.
Tử đằng dần dần leo lên tấm bia, Đàn Liệt cẩn thận chăm sóc chúng, cũng cắt tỉa bớt những cành lá dư thừa đi để không che mất bức ảnh của Triều Từ.
Những đóa hồng leo màu trắng mềm mại lay động bên cạnh hoa tử đằng.
Đàn Liệt đặt đĩa bánh nhỏ dưới cây tử đằng.
"Chào buổi sáng." Anh nhìn ảnh Triều Từ và nói.
"Bánh chiffon tôi mới làm đấy, biết em không thích ăn ngọt nên tôi làm ít đường thôi."
Anh vừa tưới cây vừa luyên thuyên nói chuyện với Triều Từ, rồi vuốt ve hoa tử đằng trên bia mộ, cười nói: "Theo luật lệ cũ, em nhìn trước nhé, rồi bánh này sẽ thuộc về tôi."
Anh bước lên những viên đá cuội lát trên lối đi, ra khỏi khu vườn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, như sợ làm phiền ai đó đang mơ giấc mộng đẹp.
Khi hoàng hôn buông xuống, anh bước lên trên nền đất phủ đầy ánh nắng vàng lấp lánh, lại một lần nữa bước vào trong khu vườn.
Anh đến trước cây tử đằng, cầm lên chiếc bánh đã hơi xẹp xuống, kéo một chiếc ghế gỗ ngồi cạnh cây tử đằng.
Anh nếm một miếng và bắt đầu bình luận về tay nghề của mình: "Vị rất ngon, mềm mịn, nhưng làm ít đường nên hơi nhạt."
"Tôi không trách em đâu, haha, chỉ đùa với em thôi."
"Ngày mai em muốn ăn gì? Bánh trôi được không? Tôi nhớ em thích bánh trôi nhân mè. Nhưng tôi chỉ nấu mười viên thôi, em ăn nhiều sẽ đầy bụng, không thể nuông chiều em được." Anh đặt đĩa bánh đã ăn xong sang một bên, cuối cùng cười và vỗ vào trán của mình, "Mặc dù cuối cùng tất cả đều vào bụng của tôi."
"Nghe nói tối nay sẽ có mưa sao băng." Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời phủ sắc vàng của hoàng hôn, "Chúng ta cùng đợi nhé?"
Một lúc sau anh nhướn mày: "Dù sao em cũng không thể phản đối, tôi cứ coi như em đồng ý rồi nhé."
......
Năm đó, có một tin nhắn được lên lịch gửi đi sau mười ngày, theo đường truyền vượt qua đại lục, đi đến bên anh.
—— Hãy mang em đi nhé.
《Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội - Hoàn》
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]