Chương trước
Chương sau
"Vì sao lại chọn cái tên này?"
"Vì sao ư?" Vương Đại Vi suy tư, trôi chảy đáp, "Bởi vì lão đại hi vọng chúng ta có thể giống như một con sói, có thể dũng mãnh cắn đứt cổ họng đối thủ."
".............." Tâm tình của Giản Nhiêu càng phức tạp, bởi vì khi hắn đặt tên cũng đã suy nghĩ y như vậy.....
Nhưng mà hắn thật sự không biết đây chính là tổ chức thần bí trong truyền thuyết, chung quy mỗi khi nhắc đến đều trực tiếp gọi là "Cái tổ chức kia", "Đại lão kia" các kiểu, hiếm khi gọi thẳng tên ra.
Mà thoạt nhìn Triều Thu chẳng hề có nửa điểm nào liên quan đến cái vị đại lão ngang ngược khí phách tà ma điên cuồng đó.
Điều duy nhất khiến cho Giản đại lão cảm thấy ngoài ý muốn chính là mạch suy nghĩ của hắn lại có thể đụng trúng suy nghĩ của Triều Thu nhiều đến thế....
Tên đụng, ký hiệu đụng, ý nghĩa đụng, thậm chí ngay cả ý tưởng về việc mở rộng thế lực cũng đụng luôn. Đổi thành một người khác thì làm sao có thể có mạch não giống hắn đến mức như vậy.
Trong lòng hắn đột nhiên thấy kích động, nhớ đến một bài thơ mình đã từng xem qua.
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. [1]
[1] Trích "Vô đề" của Lý Thương Ẩn.
Đây chính là cảm giác khi có linh cảm tương thông với nhau sao?
*
Ban đêm, khu 12 đèn đuốc sáng trưng.
Cửa quán bar mới bị một đoàn người đẩy ra, người trong quán đều đồng loạt ngẩng đầu, sau khi nhận ra chỉ là mấy vị khách Alpha bình thường thì không khỏi tẻ nhạt cúi đầu xuống. Bartender đung đưa điều chế rượu rồi đổ thêm rượu mới vào ly cho vị khách đã sớm say tí bỉ, Alpha tóc bạch kim cao lớn dựa cơ thể cường tráng của mình vào trên quầy bar, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương cực lớn, càng khiến cho ngón tay của gã trở nên vừa ngắn vừa thô.
"Nữa.... Thêm nữa!" Gã ta ồn ào rồi lấy một hạt vàng to bằng non nửa ngón tay ra, ném cho bartender, "Còn không mau lên rượu cho tao!"
Bartender mau chóng nhặt vàng, mặt mũi tràn đầy ý cười, ân cần rót đầy rượu cho gã.
"Anh Hạo, hôm nay tâm tình không được tốt sao?"
Sắc mặt của Alpha tóc bạch kim quả thật không tốt, gã cắn răng hừ lạnh nói: "Cái đám người không đáng tin cậy kia, cả một lũ toàn là hai mang ——"
Bartender nghe hiểu ý trong câu nói chưa nói hết của gã, khuyên nhủ: "Một đám người không quan trọng mà thôi, ngài cần gì phải tức giận vì bọn họ?"
Tuy rằng cậu ta là một Beta nhưng dáng vẻ lại vô cùng thanh tú, nói chuyện cũng tri kỷ hiểu ý, Alpha liếc mắt nhìn cậu ta một cái, dường như cảm thấy dễ nghe đôi chút.
Gã đảo mắt nhìn bóng dáng của những Alpha xung quanh, nhịn không được lại hừ một tiếng.
"Không phải chỉ vì có mấy người trong tổ chức đứng về phía nó thôi sao, kiêu ngạo cái gì....."
Cho rằng gã đã chết rồi sao?
Lão đại ban đầu của Ong Đỏ là một Alpha nữ, thái độ làm người khẳng khái trượng nghĩa, người bên cạnh gặp khó khăn thì chưa bao giờ tiếc rẻ khi phải ra tay giúp đỡ, danh tiếng ở các khu cũng rất cao, quan hệ với các thế gia lớn cũng không tệ cho lắm. Cho dù độc chiếm mỏ vàng của cả một tinh cầu thì chỉ dựa vào việc có quan hệ tốt đến mức này thì chẳng ai muốn cố ý kiếm chuyện với bà.
Đáng tiếc chính là bà không có người thừa kế, lúc bị bệnh nặng thì những đàn em quan trọng bên dưới đều đồng loạt đứng lên tranh giành vị trí, tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy nhưng tạm thời vẫn chưa tranh ra được kết quả gì.
Tóc bạch kim chính là một trong số đó.
Vị trí vốn dĩ của gã ở trong Ong Đỏ không tính là cao, mãi cho đến khi Phong Hậu chết thì gã mới có cơ hội ngoi đầu lên, dựa vào khối tài sản của bản thân để lôi kéo không ít người. Đáng tiếc là những người bị lôi kéo vì tiền thì thường bị tiền tài làm sáng mắt, có thể bị gã lôi kéo thì cũng có thể bị người khác lôi kéo lại, mấy ngày qua, tóc bạch kim trơ mắt nhìn bọn họ lắc lư từ bên này sang bên kia, cảm thấy số tiền bản thân bỏ ra đều tan thành mây khói, đến cả tiếng động cũng không nghe thấy được.
Làm sao gã có thể không tức giận đây chứ?
Trong tay hắn vẫn còn chút tiền, nhưng trải qua khoảng thời gian này thì về cơ bản cũng đã tiêu gần hết, nếu không thể tiếp quản được Ong Đỏ thì gã coi như lỗ vốn trắng tay.
Gã bỏ nhiều tâm tư sức lực đến như vậy chẳng lẽ đều uổng phí hết!
Gã lại nâng ly rượu lên một lần nữa, vừa mới đặt lên đến miệng thì lại cảm thấy có người nào đó bên cạnh đột nhiên va vào gã khiến cho rượu ở trong ly thủy tinh bắn ra bên ngoài một, vẩy lên cả người của gã.
Tóc bạch kim không khỏi tím mặt, quay đầu tức giận nào: "Không có mắt à?"
Khi quay đầu lại, gã ngẩn người mất một lúc —— đối phương là Alpha nhưng hai bên khóe miệng lại có hai lúm đồng tiền nhỏ, cả người thoạt nhìn trông thẹn thùng lại sạch sẽ, thật sự không hề có lực áp bức bình thường ở Alpha. Dường như người nọ cũng luống cuống, vội vàng cầm khăn chà lau giúp gã: "Thật sự xin lỗi nhiều, ông anh này, tôi uống hơi nhiều rượu.... hơi chóng mặt."
"Giải thích vậy là được à?" Tóc bạch kim không chịu bỏ qua cho cậu ta, giọng điệu vẫn hung ác dữ tợn như cũ, "Mày có cái tật xấu gì vậy, mắt gắn sau đầu hay là không có mắt hả?"
Alpha ngượng ngùng cười cười, cũng không vì những lời nói khó nghe của gã mà tức giận: "Thật sự là lỗi của tôi, khó trách lại khiến ngài mất hứng. Bộ quần áo này của ngài là kiểu dáng mới nhất trong năm nay của nhãn hiệu BJ nhỉ? Nếu ngài không ngại thì để tôi đi mua đền cho ngài....."
Chỉ với vài câu nói đã đủ khiến tóc bạch kim nhận ra được rằng đối phương dường như rất có tiền.
Gã không khỏi nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát đối phương —— dễ nhận thấy đồ đối phương mặc là hàng được đặt may riêng, sau khi gã nhìn rõ bộ vest cùng giày da kia thì ánh mắt không thể không ngưng trệ lại.
Gã cũng là một người thích tiêu tiền, tất nhiên có thể nhìn ra được bộ trang phục này có giá trị bao nhiêu —— đó là một con số mà bình thường gã không bao giờ dám nghĩ đến.
Một kẻ có tiền.
Sau khi đưa ra nhận định này, thái độ của tóc bạch kim cũng dịu hẳn đi, không còn khoanh tay hăm dọa nữa.
Cứ như vậy trong chốc lát, ánh mắt của gã vẫn còn dừng trên người Alpha này, nhìn người này lơ đãng để lộ ra đồng hồ đeo trên cổ tay, một cái đã trên dưới trăm vạn rồi.
Nhưng mà cũng chẳng có gì, cái mà gã đang dùng cũng là một chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ như thế này.
Xuất hiện ở đây thì không giàu cũng sang. Gã đã từng gặp qua đứa cháu gái Omega của Bạch gia, đó mới là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay —— nhân vật cấp bậc giống như vậy cũng không có gì hiếm lạ.
Gã di chuyển tầm mắt, không chút để ý lấy ra một điếu xì gà rồi ném cho phục vụ bên cạnh để cắt mở nó.
Alpha đối diện nhìn thấy thì nở nụ cười.
"Vừa đúng lúc tôi có bật lửa," người nọ nói, "Ngài có cần không?"
Lời này cũng dám nói, một cái bật lửa mà còn muốn mượn đến mượn đi, cứ làm như ai cũng không có ấy.
Tóc bạch kim cười nhạo: "Dù mày ——"
Lời còn chưa dứt, đồng tử của gã đã đột nhiên phóng to lên.
Người bên kia rút ra một cái bật lửa từ trong túi.
Một cái bật lửa chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, chỗ nào mà chẳng có, chỉ cần một đồng đã có thể mua được rồi. —— Gây ngạc nhiên ở đây chính là trên cái bật lửa đó của đối phương lại được khảm một khối Vân tinh thạch.
"............"
Hai mắt của tóc bạch kim đăm đăm.
Vân tinh thạch này bọn họ đều đã quá quen thuộc với nó. Thứ này đẹp đẽ, quý giá, tất nhiên chúng rất được săn đón nhưng chỉ tiếc là quá trình hình thành của nó khó khăn và có quá ít mỏ có thể khai thác được nó. Về cơ bản nó chuyên được dùng để cung cấp cho 9 thế gia lớn kia, thỉnh thoảng có một miếng nhỏ xíu như cái móng tay được cắt ra, mang lên sàn đấu giá thôi cũng đủ để dấy lên gió tanh mưa máu.
Huống chi đây không phải là một mẩu móng tay bị cắt ra nữa —— nó có kích thước bằng cả móng tay luôn đó!
Con mẹ nó cái này phải đáng giá bao nhiêu cơ chứ?
Đồ vật đáng giá như này không để ở nhà mà cúng đi, lại còn dùng vào bật lửa là sao!
Tâm hồn của tóc bạch kim đã phải chịu đả kích thật lớn, gã nhìn chằm chằm vào cái bật lửa kia, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Alpha đối diện làm như không hề phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của gã, chỉ cầm nó trong lòng bàn tay như đang cầm một món đồ bình thường, thậm chí còn ném lên ném xuống....
Tóc bạch kim thiếu chút nữa đã quỳ xuống dưới chân cậu ta.
Nếu thứ này mà bị hỏng hóc mất một chút thì phải làm sao bây giờ!
Gã không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thái độ kiêu ngạo vừa rồi đã sớm ném thẳng đến Java [2] rồi, chỉ cẩn thận nói: "Cậu dùng cái này để châm lửa sao?"
[2]. Quốc gia Java (tên tiếng Phạn là Yavadvipa),còn được gọi là Quốc gia Java, Yetiao, Heling, Japa, Kharodan, Yebati, là một quốc gia cổ ở Đông Nam Á, và biên giới chủ yếu ở khu vực đảo Java, Indonesia. Trong thời nhà Đường, nó đã từng là một quốc gia Phật giáo.
Thật vậy chăng?
Đối phương cười cười, bộ dáng rộng rãi nói, "Cái này được làm ra là để cho người dùng mà."
Tóc bạch kim: "............"
Nghe thử mà xem, đây là cái văn học Vẹc - xây gì vậy, một bảo vật được bọn họ yêu chiều không để đâu cho hết, đến miệng của người này thì lại thành đồ vật bình thường làm ra cho người dùng....
Từ từ.
Gã đột nhiên rùng mình trong lòng.
Đây hiển nhiên không thể nào là người của một gia đình bình thường được, chẳng có lẽ, đây là thiếu gia của thế gia nào đó đi ra ngoài chơi bời?
Vừa nghĩ vậy, gã tỉnh rượu được phân nửa, vẻ mặt cùng với giọng điệu đều quay ngoắt 180 độ kèm theo đó là vẻ mặt tươi cười: "Chỉ là một chút rượu thôi mà, không có vấn đề gì."
Đừng kết thù với một nhân vật cỡ này chỉ vì việc nhỏ nhặt như thế.
Alpha kia khoát tay, nói: "Không không, ngài tuyệt đối không được khách khí thế, tôi đã cho người đi mua rồi."
Thông thường, một câu nói có thể suy ra được nhiều ý nghĩa khác nhau phụ thuộc vào tai người nghe.
Ví dụ như, trước khi nhìn thấy khối tinh thạch lấp lánh to mù mắt thì tóc bạch kim sẽ cho rằng đối phương đang sợ hãi mình, suy nghĩ bỏ tiền ra để nhân nhượng cho yên thân.
Nhưng sau khi nhìn thấy khối tinh thạch kia, tóc bạch kim lại cho rằng đối phương là kiểu kiên định không thay đổi, biết quan tâm đến người khác, hòa ái dễ gần....
Hãy nhìn người ta mà xem!
Bao nhiêu là tố chất! Trình độ đạo đức cao bao nhiêu!
Tuy rằng không có câu nào đề cập đến tiền bạc nhưng từ đầu cho đến chân vẫn tràn ngập dáng vẻ ung dung của thổ hào....
Tóc bạch kim hâm mộ không thôi, gã ôm ý nghĩ muốn kết thân để bắt chuyện với đối phương, thử dò hỏi tính danh của người này.
Mà người này lại rất kín miệng, cái gì cũng không chịu để lộ ra bên ngoài nhưng vẫn cứ luôn duy trì dáng vẻ tươi cười để lộ tám cái răng tiêu chuẩn, vừa ngại ngùng vừa nhu thuận hợp lòng người.
Mỉm cười này ở trong mắt của gã lập tức biến thành dáng vẻ tràn đầy ẩn ý khó hiểu.
Trùng hợp đúng lúc đó người được giao đi mua quần áo đã quay trở lại, Alpha cầm lấy quần áo đưa cho gã, trên mặt vẫn biểu lộ ý cười nhàn nhạt.
"Thật làm phiền ngài quá."
Tóc bạch kim kinh sợ, vội vàng cúi người xuống, cúi đầu còn lợi hại hơn so với hắn.
"Không phiền, không phiền...."
Đối phương khách sáo lễ độ rời đi, mãi cho đến khi rời xa rồi mà tóc bạch kim vẫn còn nghển cổ nhìn về phía cậu ta rời đi.
Đợi đến khi có đàn em đi đến bên cạnh, gã lập tức dặn dò: "Nhanh chóng chạy đi thăm dò điều tra người này."
Gã có dự cảm rằng đây chắc chắn không phải một nhân vật đơn giản.
Nếu có thể lợi dụng cho tốt, nói không chừng còn có thể trở thành trợ lực lớn nhất giúp gã trèo lên đỉnh của Ong Đỏ.
.....
Cùng lúc đó, Tiểu Kiều sau khi diễn xong rời đi vẫn còn đang run run rẩy rẩy trèo lên xe, tay vẫn run kinh lên được.
Sau khi ngồi yên ổn vào chỗ, việc đầu tiên cậu ta làm chính là nâng bật lửa lên bằng hai tay, động tác của cậu ta giống như đang cầm trên tay một món bảo vật lớn.
Tiểu Kiều khóc lóc nức nở.
"Hu hu hu anh Vương ơi, vừa rồi em còn tung nó lên xuống! Em chỉ sợ em đánh rơi nó xuống đất!"
Vương Đại Vi ngồi phía trước chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: "Nhìn một chút triển vọng của mày xem....."
Tiểu Kiều suy nghĩ lại một màn vừa xong, tay chân đều mềm nhũn hết cả đi.
"Anh Vương, anh không sợ thật sao?"
"Sợ cái gì?" Vương Đại Vi xoay tay lái, khinh thường nói, "Lão đại đã dám giao đồ vật này vào trong tay mày, điều đó đã nói lên sức mạnh của Nanh Sói chúng ta, tài lực của chúng ta. —— Ở bên cạnh lão đại, về sau loại đồ gì mày cũng sẽ được nhìn thấy, còn để ý gì cái này nữa?"
Không thể không nói, Vương Đại Vi thật sự là đàn em tiêu chuẩn u mê đần độn lại còn thích khoác lác.
Nhưng Tiểu Kiều nghe xong có cẩn thận suy nghĩ lại, cũng cảm thấy rất hợp lý.
Đúng vậy đó!
Lão đại bọn họ có thể tiện tay lấy một món đồ quý giá như này ra, chắc chắn vẫn phải có nhiều đồ quý giá hơn như này.
Nhưng mà....
Cậu ta không nén được nghi ngờ: "Triều gia có tiền như vậy sao? Trông hình như không giống lắm?"
Theo hiểu biết trước đây của cậu ta, Triều gia đáng giá nhiều tiền thật đấy nhưng vẫn chưa thể nào đạt đến trình độ kêu mưa gọi gió oai phong một cõi đâu. Nói trắng ra thì đây là một gia đình kinh doanh buôn bán, về cơ bản không thể nào so sánh được với thế gia lớn động một chút là nắm trong tay mạch máu chính trị kinh tế của tinh cầu Thủ Đô. Chẳng hạn như Triều tam thiếu, lẽ ra là một tên nhà giàu đời thứ hai thì tiền trong tay không thể nào ít được đúng không? Đủ cho một mình cậu ta tiêu xài vẫn không sao cả, nhưng cậu ta vẫn gặp chút khó khăn khi phải dùng tiền quỹ của mình để vận hành duy trì hoạt động của một tổ chức có nhiều thành viên như Nanh Sói trong thời gian dài.
Huống chi, nghe đồn Triều Thu còn là đứa con không được cưng chiều.
Làm sao có thể giàu có đến vậy được?
Vương Đại Vi nói: "Hầy —— chuyện riêng của lão đại, ai có thể nói chắc chắn được."
Dường như gã đang định nói gì đó, đột nhiên cảnh giác nhìn trái ngó phải một lượt.
Tiểu Kiều: "............."
Cậu ta uyển chuyển nói: "Anh Vương, chúng ta đang ở trong xe."
Chỉ có mỗi hai người chúng ta còn nhòm ngó cái gì nữa?
Vương Đại Vi không quan tâm, gã cho rằng mở đầu câu chuyện bằng cách này sẽ khiến bầu không khí thú vị hơn. Gã nghiêng đầu sang một chút, thần bí nói: "Thực ra tao vẫn hoài nghi, có thể lão đại là con riêng của một thế gia nào đó...."
Thông tin này rất có sức mạnh bùng nổ, Tiểu Kiều hít một ngụm khí lạnh, hai mắt tràn ngập ham muốn hóng hớt.
"Thật hay giả?!"
Vương Đại Vi phân tích cho cậu ta nghe, "Mày nhìn lão đại lúc bình thường xem, chưa bao giờ dùng thân phận thật của mình để xuất hiện trước mắt mọi người. Đây là vì cái gì hả? Chắc chắn là đang giấu tài đó!"
"Lại nhìn sức mạnh lão đại vô ý để lộ ra mà xem, đây có thể là thứ mà Triều gia cho cậu ấy được sao? Khẳng định vẫn còn nguyên nhân sâu xa khác!"
"Mày suy nghĩ đi, suy nghĩ cho kỹ vào."
Tiểu Kiều suy nghĩ thật kỹ càng, quả nhiên nghĩ ra vài điểm không thích hợp, không khỏi thật lòng khâm phục: "Quả nhiên anh Vương lợi hại, không hổ là người tri kỷ nhất bên cạnh lão đại!"
Vương Đại Vi dễ chịu, còn mơ hồ nói: "Chính là vậy đi....."
Tiểu Kiều nói tiếp: "Vậy rốt cuộc là người của thế gia nào?"
Cậu ta đoàn, "Chẳng lẽ là Bạch gia?"
Thực ra giữa chín thế gia lớn vẫn có sự phân chia về địa vị, Bạch gia với Tống gia bình thường hay tiếp xúc nhiều với 9 khu đều thuộc loại thế gia tương đối yếu nhược hơn một chút.
Còn về Khám gia, vốn dĩ đây chính là bên đứng đầu trong 9 thế gia lớn, chỉ tiếc rằng bây giờ đã tan đàn xẻ nghé hết rồi, ngay cả một người con cháu cũng không còn.
Như Tô gia thì cậu ta căn bản có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ai mà chẳng biết người nhà của Tô lão gia tử Tô Hằng đều đã qua đời hết trong chiến tranh, hiện giờ dưới gối chỉ có một đứa cháu nuôi không cùng huyết thống. Dựa vào uy vọng của Tô Hằng thì ông chính là nhân vật hạng nhất ở trên tinh cầu Thủ Đô này, nếu ông ấy mà đứng hạng hai thì chẳng ai dám tự nhận mình là hạng nhất nữa. Hễ ai có giấc mộng trở thành thế gia thì đều sẽ coi Tô lão gia tử như nam thần trong trái tim họ —— không thể nghi ngờ rằng Tô Hằng chính là người đặt nền móng cho tình thế hiện giờ ở tinh cầu Thủ Đô, cũng là người phát triển thế gia.
Cho dù có cho Tiểu Kiều mười lá gan thì cậu ta cũng không dám suy đoán đến hai nhà này đâu, chỉ có thể loanh quanh chọn hai nhà dưới cùng kia.
"Liệu có phải là một trong số họ không?"
Vương Đại Vi không có cách nào để chắc chắn.
Gã chỉ có thể một bên xoay tay lái, một bên bí hiểm nói: "Loại chuyện như này không phải thứ mà người như tao với mày có thể biết được. Tóm lại, mày chỉ cần biết lão đại là một nhân vật khó lường là được rồi."
Nói đến đây, trong lòng Vương Đại Vi không nén được trào dâng lên một trận tự hào.
Lão đại của bọn họ là nhân vật hoàn mỹ đến mức nào —— bản thân vĩ đại thì thôi đi, thậm chí đến cả thân thế cũng nhấp nhô như vậy, vừa nhìn đã biết y giống như nam chính được ông trời lựa chọn.
Bọn họ đi theo một nhân vật như vậy thì triển vọng tương lai có thể kém được hay sao? —— Có muốn tránh cũng không được!
Ôm tâm tình như vậy, thái độ của đàn em trong Nanh Sói lại càng trở nên cung kính với Triều Thu hơn nữa. Tiểu Kiều còn thấy đáng tiếc, bởi vì sau khi nghe xong chuyện cũ về thân thế của lão đại, cậu ta lại càng muốn ôm đùi lão đại....
Đáng tiếc lão đại không chấp nhận Alpha.
Hu hu hu, bây giờ cậu ta đi cắt tuyến thể rồi cải trang bản thân thành Omega thì liệu có còn kịp nữa không?
Cậu ta có thể biến thành O vì lão đại!
Đương nhiên, đối với sự thay đổi trong nội tâm của các đàn em, Triều Thu vẫn hồn nhiên chẳng hay biết gì.
Y đặc biệt đi đến Ôn gia một chuyến để trả lại bật lửa cho Ôn Hân.
Ôn Hân đang đắp mặt nạ ở nhà, vừa nhìn thấy y đến liền vỗ vỗ giường ý bảo y ngồi xuống bên cạnh mình, "Dùng xong rồi?"
—— Đúng thế, thực ra bảo vật này là do Triều Thu hỏi mượn từ chỗ Ôn Hân.
Cái này coi như bảo vật gia truyền của Ôn gia, chưa bao giờ cho người ngoài nhìn thấy nên bên ngoài cũng ít người biết đến. Nếu không phải Triều Thu từng cứu mạng đứa con trai mà họ coi như báu vật thì ba mẹ Ôn gia cũng không thể nào hào phóng đến mức như vậy.
Nhưng bây giờ Triều Thu là ân nhân cứu mạng rồi, điều này trở nên dễ nói hơn, Triều Thu mới chỉ hỏi một chút thôi mà mỹ nhân ngốc nghếch này đã thuận lợi đưa nó ra rồi.
Sau đó, Ôn Hân nghiêng mặt, đột nhiên nhìn Triều Thu chằm chằm.
Triều đại lão: "............"
Triều đại lão: "........................."
Trong lòng Triều đại lão có dự cảm không ổn, quả nhiên giây tiếp theo Ôn Hân đã bổ nhào lên ôm chặt lấy mặt y rồi nhìn ngó hồi lâu, đột nhiên khiếp sợ.
"Tại sao mày lại đen hơn trước kia thế hả?"
Triều đại lão: "........."
Cái này thực ra là do y cố ý. Mấy ngày nay mặt nạ đen triển khai tập huấn cho thành viên Nanh Sói, hắn áp dụng hình thức huấn luyện khắc nghiệt gần như cực kỳ tàn bạo, rèn luyện đến mức trên dưới Nanh Sói kêu rên ngập trời, ai nấy đều đen hẳn đi.
Triều đại lão làm một lão đại xứng chức nên tất nhiên cũng sẽ đứng giám sát, còn cố ý không che ô, không bôi kem chống nắng, chỉ vì muốn bản thân có thể phơi nắng đen một chút.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi y quá trắng.
Rất trắng! Trắng đến mức không có chút khí khái đại lão nào, kết hợp thêm mái tóc xoăn nhẹ này, cả người trông như một một nắm bơ đánh bông lên vậy....
Vừa tơi bồng, vừa mềm mại, vừa dày đặc, lại vừa ngọt ngào.
Triều đại lão một chút cũng không thích —— cái này làm sao có thể phù hợp với thiết lập chịu khổ của y.
Thậm chí y còn trông giống tiểu bạch kiểm hơn so với nhóm thành viên Nanh Sói muốn bò lên giường y.
Tiểu bạch kiểm Thu đau xót hạ quyết tâm, đáng tiếc chính là, thể chất của y vốn dĩ là như thế, trời sinh trắng trẻo rồi. Cho dù có đứng phơi nắng thêm nữa thì vẫn trắng —— nhiều lắm đen hơn được khoảng 0.03 độ, đến 0.1 còn không đạt.
Có như vậy mà Ôn Hân cũng nhìn ra được thì không hợp lý rồi.
Y sống không còn gì luyến tiếc đối mặt cùng với khuê mật, nghe đối phương kinh ngạc gào to ầm ĩ.
"Đen! Đen thật này! Sao mày có thể không chú ý như vậy??? Mày có biết rằng muốn trắng lên khó khăn đến mức nào hay không!!!"
Triều đại lão không biết. Y chỉ biết đặt y đứng dưới ánh mặt trời cũng có thể phản quang được.....
"Không thể được," Ôn Hân không nhịn được mở ngăn kéo lấy ra một cái mặt nạ khác, dùng sức nhét vào trong tay y, "Ngay bây giờ, mày dùng luôn đi!"
Triều đại lão: "..........."
Y thật sự đang nghĩ đến việc từ chối, nhưng cố tính trước mắt y bây giờ là Omega.
Cứu mạng, có ai đó có thể đến cứu đại lão không?
Y thử đào thoát: "Thời gian hôm nay không kịp rồi, tao còn có việc, không bằng để lần sau."
Nhưng tính cảnh giác của Ôn Hân cực kỳ cao, nghe xong cũng không hề thả lỏng, thậm chí còn dùng ánh mắt kiểu "Tao điếc mới nghe lời mày nhiều lần" để nhìn y.
"Có chuyện gì?"
Triều Thu bị kẹt họng lần hai.
"Ừm...."
Đúng vậy, có chuyện gì nhỉ?
Có chuyện gì mà y có thể nói với Ôn Hân được.
Chẳng lẽ y lại nói rằng, tao phải đi về xem thuộc hạ Alpha của tao đánh nhau sao!
Triều Thu muốn hói cả đầu, y há miệng thở dốc, nửa ngày sau mới nói: "Tao hẹn Giản Nhiêu đi dạo phố....."
Lý do hợp tình hợp lý duy nhất mà y có thể nghĩ ra trong đầu vào lúc này chỉ có tình O trong mộng mà thôi.
"Thật không," Ôn Hân nghi ngờ nói, "Quan hệ của hai đứa mày tốt như vậy rồi?"
Thật ra không phải thế, thật sự không phải. Nhưng bây giờ Triều đại lão chỉ có thể phồng má giả làm người mập, cắn răng ừ một cái.
Cũng may mắn Ôn Hân không nghi ngờ gì về lời này. Dù sao thì lúc trước ảnh chụp cảnh hai người tay trong tay đi xem hí kịch đã sớm lan truyền rồi, chỉ là đi dạo phố với nhau cũng chẳng có gì kỳ quái.
"Như vậy....."
Triều đại lão vui vẻ trong lòng, cho rằng bản thân đã tránh được một kiếp.
Ai ngờ giây tiếp theo, Ôn Hân lại nói: "Để tao đi cùng bọn mày vậy."
Triều đại lão "..........?"
Triều đại lão: ".........???"
Cái gì???
"Đúng lúc tao cũng chuẩn bị đi dạo phố," Ôn Hân nói, "Chúng ta có thể cùng nhau đi xem quần áo....."
Cậu vỗ hai tay, càng thêm phấn khởi: "À đúng rồi, còn có thể nhân tiện đặt lịch với thẩm mỹ viện, không phải lâu rồi mày chưa chăm sóc da đúng không? Tiện thể để Giản Nhiêu cũng chăm sóc luôn nhỉ! Chờ tao tìm thẩm mỹ viện rồi gọi điện....."
Triều đại lão: ".........."
Triều đại lão: "...................."
Y không nhịn được mà chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
Vì cái gì, sao diễn biến câu chuyện lại biến thành như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.