Người gây sự bị vệ sĩ kìm chặt lại ở hai bên, lôi thẳng một đường đến toilet. Hai người ném một người cao lớn như gã vào trong một không gian nhỏ hẹp, người gây sự kêu lên một tiếng đau đớn, gã càng lớn giọng gào thét: "Bọn mày không thể đánh tao! Tao là người của Diệp gia! Tao là...." Diệp gia là kẻ cầm quyền thực sự tại khu 5 ở trên tinh cầu Thủ Đô, có đến 6 Alpha thể chất cấp S. Tên tuổi này được nêu ra thì hiển nhiên có thể hù dọa người khác. Nhưng vẻ mặt của tóc vàng cũng không vì những lời gã nói mà mảy may biến hóa, thậm chí còn hơi nâng tay lên, ý bảo người bên cạnh mình nhanh chóng bịt kín miệng của gã lại. "Suỵt," Hắn ngồi xổm xuống trước mặt người gây chuyện này, giọng điệu oán trách còn có vẻ vô cùng thân mật, "Suỵt...." Hắn đẩy người gây chuyện một cái." "Mày gây ồn ào đến tận tai của tao." Đầu của người gây sự kia bị ấn thẳng vào bồn cầu, lúc xách lên thì đã ướt đến mức chật vật, đầu tóc ướt đẫm dán sát vào sườn mặt. Sau khi bị dí đầu vài lần như thế thì thói kiêu ngạo ban đầu đã không thấy tăm hơi, gã còn hơi run run rẩy rẩy. "Có nghe qua Răng Nanh chưa?.... Chưa từng nghe qua à?" Tóc vàng mỉm cười càng sâu, hắn liếm khóe môi của mình. "Vậy giờ nhớ cho kỹ," hắn gợi ý nói, "Cái tên này, về sau sẽ trở thành cơn ác mộng của mày đấy." ..... Âm thanh nhỏ dần, tiếp đó vang lên tiếng bước chân. Một lúc sau cửa của gian vệ sinh cách vách từ từ mở ra. Triệu Cương đang đứng ở cửa, vẻ mặt của gã đầy mờ mịt, yếu ớt, bất lực và còn dần cảm thấy run rẩy. Mới đầu gã chỉ nghĩ là đến đây xem một trận thi đấu mà thôi. Gần đây trên sân đấu trường có một mặt nạ đen vô cùng nổi danh, nghe nói người này đánh trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thua trận, gã cũng có ấp ủ suy nghĩ chiêu mộ nhân tài. .... Nhưng nhìn xem gã vừa mới nghe được cái gì. Ngay cả Diệp gia cũng dám đắc tội thì khí phách phải mạnh mẽ, lá gan phải to đến mức nào hả! Cái này thì phải có bối cảnh hùng hậu đến mức nào chứ, thành viên trong đó phải rất mạnh mẽ thì mới có thể tự tin làm ra được việc như vậy!!! Điểm chết người nhất chính là, cái tên này, sao mà gã cứ cảm thấy quen tai thế nhỉ —— Giống như là gã mới nghe được ở đâu đó cách đây không lâu. Vẫn nhớ được. Vẫn nhớ mình đã nói đối phương còn không bằng củ khoai tây. ...... Đéo phải như vậy chứ? Triệu Cương càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, gã nuốt một ngụm nước bọt, cứng đờ người lấy điện thoại di động ra để gọi điện cho đàn em của mình. "Alo, trước kia chúng ta hẹn chiến với cái gì ấy...." * Vì chuẩn bị cho cuộc chiến ác liệt ngày mai, Vương Đại Vi như bước đi trên lớp băng mỏng, như phải đối mặt với kẻ thù lớn, vì đảm bảo tinh thần trạng thái của ngày mai, gã còn đặc biệt yêu cầu mọi người phải lên giường đi ngủ từ sớm, lần đầu tiên đám anh em này có thể làm được việc ngủ sớm dậy sớm một cách tốt đẹp như này. Nhưng trong lòng Vương Đại Vi vẫn thấy hơi không yên. Triều Thu chưa hề chứng kiến thực lực của Triệu Cương nhưng gã đã chứng kiến rồi. Trong hàng trăm các tổ chức lớn nhỏ trên tinh cầu Thủ Đô này, Triệu Cương không thể coi là hạng nhất hạng hai được, nhưng có thể tạm coi là hạng ba, vẫn tốt hơn rất nhiều so với cái đám vô danh tiểu tốt không được nhiều người biết đến như bọn gã rất nhiều. Chống đối lại với bọn họ, chính gã thật ra cũng không dám nắm chắc phần thắng. Hiển nhiên sức mạnh duy nhất của bọn họ lúc này chính là lão đại trâu bò của bọn họ, đây chính là át chủ bài chưa được lật của họ. Chỉ cần lá bài này được lật ra thì ngay lập tức đủ sức nghiền ép đối thủ, xưng bá trong đám đông. Nhưng quay lại vấn đề, thân phận của lão đại không thể bị bại lộ được, đến lúc đó cũng không thể lên sân khấu. Nhưng mấy con hàng như bọn họ mà đem ra so sánh với đối phương thì khác gì người già yếu ớt, đi lên kiểu gì cũng làm xấu mặt Nanh Sói..... Nói không chừng Triệu Cương còn bắt bọn họ phải nhường chỗ. Vương Đại Vi càng suy nghĩ càng thấy lo lắng, trằn trọc mãi không ngủ được. Khó khăn lắm mới ngủ được thì cứ nằm mơ thấy một giấc mơ —— gã mơ thấy cơn ác mộng mình thua đến mức ngay cả quần lót cũng không còn, cuối cùng bị Triều đại lão thanh lý môn hộ đá đít ra khỏi nhà. Khi điện thoại rung lên nhắc nhở "Bạn đã nhận được tin nhắn văn bản mới", gã vẫn còn đang gào khóc ôm chân Triều đại lão để cầu xin đối phương cho mình thêm một cơ hội nữa ở trong giấc mơ, cũng chỉ thẳng tay lên trời rồi thề thốt tỏ vẻ vì được ở lại Nanh Sói mà có thể biến đổi giới tính. Vất vả tốn sức mãi mới mở được mắt ra, gã nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra nhìn chằm chằm mất một lúc, sau đó mới nhìn rõ chữ hiển thị trên điện thoại —— Đối phương cầu xin tha thứ. Bên đối thủ có tận 3 đại lão cấp A, tối ngày hôm trước vẫn còn đang muốn quyết chiến cùng với một người bình thường như gã, thế mà bây giờ lại cầu xin tha thứ. Vương Đại Vi ha hả cười. Gã nhanh chóng hất chăn ra, cũng tự hạ kết luận cho mình: Rõ ràng mình chưa tỉnh ngủ. Ôi, giấc mơ của mình đẹp đẽ ghê. Mơ mộng hão huyền cũng đéo hoang đường như vậy đâu. Mãi đến ngày hôm sau, gã mới tỉnh lại khỏi cơn mơ từ những âm thanh kinh hãi của đám đàn em. "Anh! Anh Vương!" Giọng nói của đàn em gần như hét lên, "Mau nhìn này —— Triệu Cương vừa nhắn tin cho anh đó! Thằng đó đầu hàng!!!" Vương Đại Vi vẫn bối rối. "Tao biết mà, đấy không phải nằm mơ à?" Mẹ nó, sao giấc mơ này chân thật thế nhỉ, lại còn xen lẫn thêm cả phản ứng của người khác nữa sao? "Mơ cái gì mà mơ!" Đàn em vỗ đùi, "Là thật đó —— đầu hàng thật! Buổi tối chúng ta không cần phải đi nữa!" Đầu óc Vương Đại Vi cứng đờ lại, chợt tỉnh táo hoàn toàn, đưa tay giật điện thoại lại để nhìn kỹ. Có lẽ do gã mãi không trả lời lại, một lúc sau Triệu Cương lại lần lượt gửi một đống tin nhắn đến. Tổng thể đại khái chia làm hai loại, một loại là tâng bốc gã, một loại là tự hạ thấp bản thân xuống. Tâng bốc gã mà tâng đến tận trên trời, khiến cho Vương Đại Vi cảm thấy không cần cánh cũng bay được lên trời; tự hạ thấp bản thân cũng không chút lưu tình nào, giọng điệu hèn mọn giống như một con chó liếm đang cố làm tròn hết bổn phận. "Em thật sự có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp, có mắt như mù...." "Từ trước đến nay lòng dạ của ngài luôn bao la rộng lớn, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, dạ dày Tể tướng có thể chống thuyền [1]...." [1]. Là câu nói thường dùng, ý nói khái quát về một người có tính tình hào phóng, trọng nghĩa khí. Vương Đại Vi: "...." Lúc này gã đang nhìn thấy một đám rắm cầu vồng lan tràn đầy màn hình, lẩm bẩm nói: "Tao nghĩ tao vẫn chưa tỉnh ngủ." Nếu không thì tại sao Triệu Cương lại có thể nói ra những lời tinh tinh như thế được —— xác suất việc ngày xảy ra có thể ngang ngửa cả với việc mặt trời mọc hướng Tây, Triều đại lão chỉ là một con gà bệnh. Một chút cũng không thực tế. Mãi cho đến khi đàn em hung ác cấu gã một cái, cảm nhận được cảm giác đau đớn bén nhọn kia, lúc này gã mới cảm thấy tỉnh ngủ thật sự. —— Vậy vấn đề quan trọng ở đây. Vừa ngày hôm trước còn hung hăng chiếm giữ ưu thế, ngày hôm nay tự dưng kinh sợ bất chợt? Vương Đại Vi không thể nào lý giải được. Chẳng lẽ là bị khí chất bá vương trong người gã dọa sợ đến mức suy sụp? Đàn em cũng không hiểu lắm, nhưng không quyết chiến thật là tốt rồi. Sau khi thả lỏng lại toàn thân gã lại vui vẻ đi mở TV lên xem giải trí, TV đang chiếu đến phần dự báo thời tiết. Vương Đại Vi nghe xong cũng không thèm để ý nữa. Chỉ là nhiệt độ trên tinh cầu Thủ Đô giảm nhiệt trên diện rộng mà thôi. Thể chất Alpha mạnh mẽ của bọn họ sẽ giúp họ không bị bệnh trước sự thay đổi thời tiết kiểu này .... Từ từ đã. Gã vỗ đùi, bỗng nhiên nhớ tới: ngày hôm qua, hình như lão đại có nói một câu giống kiểu trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản.... .... Ông trời của tôi ơi! Vào lúc này, sự sùng kính cùng ngưỡng mộ trong nội tâm của Vương Đại Vi - người tự nhận là đã hiểu rõ hết tất cả - đang dần đi lên đến đỉnh —— Nghiêm cẩn đến mức như vậy sao, lão đại nói trời lạnh thì Triệu Cương vừa vặn đi tong luôn. Quả nhiên, trời vừa lạnh, Triệu Cương ngay lập tức đi tong thật luôn!!! * Triều đại lão nghiêm cẩn đang hồn nhiên không hề hay biết gì về việc hình tượng của mình lại cao lớn thêm vài phần, y vẫn còn đang bị hắt xì đến mức chật vật. Có lẽ do thân thể của y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau trận tai nạn xe cộ, Triều Thu cảm thấy thể chất của mình trở nên kém hơn từ đó. Alpha chất lượng cao đỉnh của chóp như y vốn dĩ sẽ không dễ dàng sinh bệnh, nhưng cố tình lúc này y lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn, dường như bị bệnh thật. Đương nhiên, đến cùng có đúng thế hay không thì vẫn khó nói trước. Dù sao y cũng là đại lão đeo theo huyết vũ tinh phong trên người, có khi do có người khác muốn hãm hại y cũng nên. Triều Thu tay mềm chân yếu mặc áo khoác ngoài vào, mặc áo khoác rồi lại đeo khăn quàng cổ chặt chẽ che đậy đến mức kín mít, sau đó mới thong thả đi ra khỏi cửa. Y cần đi đến hiệu thuốc. Thông thường thì hiệu thuốc nằm ở trung tâm khu 9. Đến khi Triều đại lão đi ra khỏi hiệu thuốc với túi ni lông đựng thuốc vừa mua, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng dáng ở ngay trước mặt. Eo nhỏ, chân dài, nhìn bóng dáng cũng biết đây là người đẹp đó. Một đám Alpha trên đường liên tục quay đầu lại nhìn, có mấy tên thậm chí còn có vẻ trông thấy mà thèm muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng người ở giữa không thèm đáp lại bọn họ dù chỉ một cái ánh mắt, ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt. Hai mắt Triều đại lão bỗng nhiên sáng rực. Ngon rồi, tình O trong mộng kìa! Từ sau yến hội lần trước, Triều đại lão vẫn chưa gặp lại hắn lần nào. Phong cách Alpha của Triều Thu có hơi cổ hủ, y cảm thấy công việc của mình vẫn chưa ổn định, mối thù gia đình vẫn chưa báo được, tình huống này không thích hợp để y có thể dốc lòng theo đuổi O được. Dù sao các Omega đều là những bé con ngọt ngào, nên được bảo vệ thật tốt trong lòng bàn tay mới đúng. Nhưng nếu đã gặp được, Triều đại lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đây là gần quan được ban lộc chứ sao nữa! Y đi về phía tình O trong mộng, giọng nói ôn tồn mang theo chút vui mừng. "A Nhiêu?" Quả nhiên Omega quay đầu lại nhìn về phía y, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của đối phương, đúng là Giản Nhiêu. Từ tận đáy lòng Triều Thu cảm thấy dáng dấp của Giản Nhiêu tốt. Kiên quyết hỏi y rằng tốt ở điểm nào thì cũng làm khó y, nhưng mọi điểm hình như đều vừa đủ. Ngay cả chiếc cổ màu trắng lộ ra khỏi áo sơ mi cũng mảnh mai khiến cho lòng người xúc động đến như thế. Y nhìn về phía túi ni lông tương tự trên tay của đối phương, bên trong cũng có vài vỉ thuốc đang lay động qua lại. "Em bị bệnh ư?" Giọng nói của Giản Nhiêu hơi khàn khàn, nhẹ nhàng khụ một tiếng, mới thong thả nói: "Chút bệnh vặt mà thôi." Ôi. Omega thân kiều thể nhược như thế, sao lại không biết chăm sóc cơ thể cho thật tốt.... Triều đại lão thầm nghĩ. Đã như thế mà đi ra ngoài cũng không biết đeo thêm khăn quàng cổ. Y cởi khăn quàng cổ của chính mình xuống, lịch thiệp quấn khăn lên cho Omega, y không hề nhận thấy Giản Nhiêu đang hơi cứng đờ không được tự nhiên. "Chú ý chút," Đeo khăn quàng xong, Triều đại lão đút hai tay vào túi duy trì dáng đứng đầy vẻ lạnh lùng, dặn dò, "Không nên để bị cảm lạnh." Em bị cảm tôi sẽ thấy đau lòng. Giản Nhiêu: "....." Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới cúi đầu ừ một tiếng. Chiếc khăn quàng cổ dệt kim đụng vào mặt của hắn, hắn dùng mũi nhẹ nhàng ngửi thử. Trong đó không hề có mùi tin tức tố mà hắn luôn chán ghét. Mùi hương của thanh niên này sạch sẽ như không khí, thậm chí còn không dễ nhận biết, không có bất kỳ sự chống lại hay bài xích từ trong đó cả. —— Nhưng mà. Hắn nhìn mặt của thanh niên lúc này còn đang hơi ửng hồng, khuôn mặt bị vây bên trong mũ áo khoác trông càng có vẻ không lớn bằng một bàn tay, khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi. Như thế này, y còn dùng giọng điệu như người giám hộ để cằn nhằn nói người khác phải uống nhiều nước ấm..... Giản Nhiêu: "...." [22/02/2022] Tác giả có lời muốn nói: Đại lão hàng real (dường như có hơi trầm ngâm): Thì ra tất cả Omega đều đáng yêu như vậy sao, hay là chỉ có một người đáng yêu như này? Triều đại lão (lớn tiếng nói): Nghe lời tôi! Nhanh đi uống nước đi!!! * Đại lão giả bộ bị bệnh, Triều Triều là bị bệnh thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]