"Cái gì? Đồng đạo?", Diệp Thái Hà sững sờ nhìn họ, như thể không thể lập tức chấp nhận được sự thật về thân phận của hai người, mờ mịt nói, "Nhưng các người..."
Không đợi hắn nói xong, cổ áo hắn bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy. Đối phương giật mạnh tay một cái, cả người hắn chẳng khác gì một bao tải bị thô lỗ kéo xuống gầm giường.
Bùi Độ mắng, "Đã lúc nào rồi còn mẹ nó rảnh rỗi đứng lảm nhảm"
Diệp Thái Hà, "Ơ hay cái con người này, có gì thì nói đàng hoàng, tự dưng khi không lại thô lỗ như thế..."
Tang Nhị vẫn luôn âm thầm chú ý động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài trời sắp đổ mưa, sấm sét gầm gừ, ánh chớp chẳng khác gì roi quất xuống mặt đất, khiến bóng đen hắt trên cửa sổ càng thêm méo mó, đáng sợ. Nàng nhanh chóng thấp giọng nhắc, "Cả hai đừng nói nữa, nó sắp vào rồi"
Bùi Độ liếc nhìn ngoài cửa một cái, lập tức im miệng.
Diệp Thái Hà cũng tự giác ngậm miệng lại.
Trong không gian vuông vức thấp bé này, phút chốc im lặng đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Trước khi Diệp Thái Hà xuất hiện, Bùi Độ vốn nằm sát phía trong gần với thành giường, còn Tang Nhị thì hơi nằm bò ra ngoài một chút để quan sát tình hình. Ban nãy, vì thấy phiền tên Diệp Thái Hà nhiều chuyện kia, Bùi Độ không thể không rướn người ra kéo hắn xuống gầm giường. Cho nên hiện tại, vị trí của ba người lần lượt là Tang Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-the-than-phao-hoi-la-ta-chet-di/3344150/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.