Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không ai lên tiếng.
Trong tay Nhiếp Âm Chi vẫn còn đang cầm chiếc trâm cài hung khí, trong đầu nàng vô vàn suy nghĩ lướt qua, không thể giấu được, chỉ cần nàng sử dụng nhất định Cố Giáng sẽ phát hiện.
Vạn nhất sau này gặp lúc nguy hiểm thực sự cần di dời thương tổn thì việc Cố Giáng biết trước để chuẩn bị tâm lý dù sao cũng tốt hơn là bị tập kích bất ngờ.
Nhiếp Âm Chi tin là hắn sẽ thấu hiểu, dù sao nàng bây giờ chỉ có tu vi Kim Đan, năng lực thừa nhận thương tổn quá yếu, tuỳ tiện một tu sĩ Nguyên Anh nào cũng có thể bóp chết nàng, nàng sống sót thì hai người họ mới có thể sống sót được.
Vậy cứ nói với hắn trước, như thế thì đối với cả hai bên đều tốt, nàng còn có vẻ thẳng thắn thành khẩn nữa.
Nhiếp Âm Chi mặt không đổi sắc đứng dậy, bình tĩnh ngồi xuống mép giường, "Ta mới học được một chú thuật mới, có liên quan đến ngươi cho nên muốn tới thông báo với ngươi một tiếng, mong nhận được sự đồng ý của ngươi."
Cố Giáng lau giọt máu trên ngón út, cơn gắt ngủ lúc mới ngủ dậy phát tác, con ngươi đen kịt, từng đợt ma khí nhẹ nhàng quanh quẩn quanh người hắn, khí tràng vô cùng âm trầm, phảng phất như thể chuẩn bị đi giết người đến nơi luôn rồi.
Nhiếp Âm Chi bây giờ đã không còn sợ hắn nữa, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ đầu tóc rối tung, ngồi hằm hằm một chỗ của hắn bây giờ có chút đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-the-than-nu-phu-thay-lan-dan/1073638/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.