18.
Trước khi tôi kịp hành động, cơ hội đã xuất hiện.
Tôi không biết có phải do gần đây tôi không hay đi dạo trong công viên nên lượng vận động giảm mạnh không mà khả năng miễn dịch của tôi suy yếu đi rõ rệt.
Một cơn gió lạnh mùa xuân thổi qua, tôi bị cảm nặng.
Sau khi mang một đống thuốc từ bệnh viện về, tôi đã đăng chúng lên dòng trạng thái với cái icon yếu ớt.
Hôm đó, tôi đi làm về thì nhận được tin nhắn của Tề Mục.
Tề Mục: Xuống đi.
Tôi:?
Tề Mục: Tôi đang ở dưới lầu nhà cô.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, tim đập thình thịch.
Đây là tình tiết máu chó gì vậy?
Tề Mục thế mà lại đang ở dưới tiểu khu nhà tôi?
Anh ấy đang làm gì vậy? Có gì muốn nói với tôi sao? Có điều gì mà phải gặp mặt mới nói được? Chẳng lẽ anh ấy...
Tề Mục: Cùng đi chạy bộ đi.
Tôi:...
Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình: Tôi đang bị cảm lạnh.
Tề Mục: Cảm lạnh thì càng nên vận động, nếu không sức đề kháng sẽ kém đi.
Tôi: Không xuống có được không?
Tề Mục: Xuống đây.
Tôi:...
Mệnh lệnh của chú cảnh sát thì không thể không nghe.
Cười.jpg
Tôi kéo lê cơ thể ốm yếu của mình dậy, thay một bộ đồ thể thao vào.
Trước khi ra ngoài, tôi soi gương và phát hoảng vì bộ dạng hốc hác của mình, cho nên vội vàng chạy đi trang điểm.
Sau khi trang điểm xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-that-tinh-toi-yeu-luon-anh-canh-sat-cuu-toi/3315437/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.