14.
Tôi bước vào trong phòng bao với quyết tâm của một kẻ không còn gì để mất.
Lặng lẽ cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đối diện chiếc bàn tròn, thật trùng hợp là Tề Mục đang ngồi ngay đối diện tôi.
Tôi:...
Còn có cái xui nào bằng cái xui này không!
Suốt thời gian còn lại, đầu tôi cứ quay trái quay phải.
Nếu như vô tình đụng phải ánh mắt của Tề Mục, tôi sẽ vội giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại.
Vì vậy, Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi tôi: "Chu Chu, cô bị tật ở cổ à?"
Tôi gượng cười: "Ừ đúng rồi, tôi có bệnh không thể nhìn thẳng về phía trước."
Dù là vậy, tôi vẫn có thể thấy được Tề Mục là tâm điểm của bữa tiệc.
Khi thay trang phục đời thường ra, anh ấy bớt nghiêm túc và trẻ trung hơn trước.
Quả nhiên, đẹp trai thì ngay cả dưới camera có độ phân giải cao cũng vẫn đẹp trai.
Hoàn toàn chính xác.
Giữa bữa ăn, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi cái cảm giác chết chọc này nên kiếm cớ chuồn đi trước.
Không ngờ, vừa mới bước một chân ra ngoài, Tề Mục cũng đã đứng dậy.
"Để tôi tiễn cô."
Hơn chục đôi mắt nhìn sang phía chúng tôi.
Tôi:...
Bạn có biết cảm giác ăn vụng trong lớp rồi bị cô giáo phạt ăn ở trước lớp là như thế nào không?
Tôi biết đấy.
Bởi vì tôi đã được trải nhiệm một lần nữa.
Tôi: "Không cần đâu, nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-that-tinh-toi-yeu-luon-anh-canh-sat-cuu-toi/3315436/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.