Chuyển ngữ: Naomi.
Sáng sớm hôm sau, sương mai còn chưa tan hết, Sở Ý đã chỉnh tề trang phục lên đường.
Xa xa, những dãy núi uốn lượn nhấp nhô, đường nét ẩn hiện trong làn sương mù mỏng tựa như một con rồng khổng lồ đang say ngủ. Gần đó, thành lầu cao sừng sững, trên tường thành dây leo phủ kín.
Chẳng mấy chốc, đường phố dưới chân thành lầu dần trở nên náo nhiệt, người qua kẻ lại tất bật, xe ngựa qua lại, các tiểu thương chào mời khách, tiếng rao hàng vang vọng không ngớt.
Trên thành lầu cao, Dung Kim Dao đứng bên tường thành, ánh mắt hướng về phía cổng thành, mặc cho gió thổi rối tung tóc mai.
Liên Quỳ nhẹ bước đến bên cạnh nàng, khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, giọng điệu xen lẫn sự bất lực: "Khi xưa Tiểu tướng quân theo quân xuất chinh, rất nhiều bạn học ở Lăng Vân Đường đều đến tiễn ngài ấy, chỉ riêng công chúa lại đứng trên thành lầu này nhìn theo."
"Nếu khi ấy công chúa cũng đi xuống, có lẽ hai người đã sớm xóa bỏ hiềm khích rồi, cũng chẳng có cái gọi là 'đối thủ một mất một còn' nữa..."
Xóa bỏ hiềm khích?
Dung Kim Dao bất giác nhớ lại cảnh tượng năm xưa, ánh mắt khẽ động, nhỏ giọng nói: "Làm gì có chuyện xóa bỏ hiềm khích, e rằng chỉ càng thêm hiềm khích mới đúng."
Khi ấy, khóa học ở Lăng Vân Đường vừa kết thúc, các học trò thu dọn sách vở, tụm năm tụm ba nói lời từ biệt, ánh mắt ai nấy đều đượm buồn lưu luyến.
Không khí ly biệt còn đang nồng đậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/4804223/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.