Mặt trời treo trên trời cao, phía trước là biển rộng bao la, phía sau là khu rừng đáng sợ mọc đầy cỏ dại.
Ôn Tiên tìm hai vòng ở bãi đá ngầm ngoài bờ biển, sau khi phơi nắng một thời gian, hai mắt cô nàng đã không thể nhìn thấy rõ.
Hơn nữa hôm nay không ăn uống đàng hoàng, cô nàng có chút mệt mỏi ngồi xổm xuống.
Chương trình này là Ôn Tiên dốc toàn lực, vất vả mãi mới được một suất tham gia, nhưng cô nàng không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này.
Không người, nóng, hanh.
“Có tìm được manh mối nào không?”
Tần Diệc Đàm phăm phăm chạy ra khỏi rừng cây, thấy bóng dáng của Ôn Tiên liền bước nhanh về phía cô ấy.
Ôn Tiên cầm nhánh cây, lay mấy hạt cát bị phơi nắng nóng rực trên mặt đất, uể oải nhìn vào mắt cậu ta.
“Không có. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng không có.”
Tần Diệc Đàm vừa chạy ra ngoài nên ra không ít mồ hôi, giờ phút này, cậu ta cảm thấy tóc trên trán dính lại thành một dúm, liền hỏi Ôn Tiên: “Cậu xem tóc tôi có bết không?”
Ôn Tiên nâng cái đầu đang rũ xuống như con đười lên, ngửa đầu nhìn về phía đầu Tần Diệc Đàm, nói: “Không nhìn rõ, phản quang.”
Bàn tay đang vuốt tóc của Tần Diệc Đàm ngẩn ra: “?”
Ôn Tiên: “Không phải nói tóc cậu phản quang, mà là ánh mặt trời trên đầu cậu chói quá, không thấy rõ.”
Tần Diệc Đàm thở phào một hơi.
Vẫn may, không phá hủy hình tượng.
Hai người chậm chạp ngoài bờ biển tiếp tục tìm manh mối.
Khi Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê đi về phía bọn họ, hai người kích động đứng bật dậy.
Nhưng mà, còn chưa kịp mở miệng đã nghe được thông báo tiến độ nhiệm vụ của tổ tiết mục.
Bốn người đứng sững một chỗ, đầu tiên là vẻ mặt tràn đầy ngốc nghếch, sau đó là một bụng đầy nỗi băn khoăn.
Lục Minh Tự và Lục Dạng sao đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?
Rõ ràng, Tần Diệc Đàm vẫn luôn theo dõi Lục Minh Tự có nhận được manh mối hay không, vậy mà sao chỉ trong một lúc đã hoàn thành nhiệm vụ?
Mà Lâm Tân Mông còn thăm dò ở chỗ hệ thống, cho đến sáng nay, các đội khác đều không hề biết manh mối nhiệm vụ là gì.
Tần Diệc Đàm cố gắng kìm nén tâm trạng không vui, “Đội của Lục Minh Tự có phải bí mật giấu đi manh mối không?”
Đáng giận!
Chả nhẽ Lục Minh Tự cũng thông đồng với tổ tiết mục, nên biết trước nhiệm vụ là gì?
Tổ tiết mục c.h.ế.t tiệt, đã bảo manh mối là cơ mật tối cao, chẳng mấy ai biết được cơ mà!
Khi mọi người đang nghĩ trăm lần cũng không ra, Lục Dạng và Lục Minh Tự đã trở lại.
Lâm Tân Mông tiến lên trước, trong lòng tuy giận, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tổn thương: “Lục Dạng, có phải tôi đã làm sai chuyện gì hay không, thế nên cô mới cố ý chỉ sai phương hướng cho chúng tôi.”
Lục Dạng lau đi vầng trán ướt mồ hôi, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Lâm Tân Mông.
Đáy mắt Lâm Tân Mông lóe lên, không thể tưởng tượng mà nói: “Chẳng lẽ là bởi vì chuyện kia?”
Cô ta lầm bầm làu bàu, liếc về phía Lục Dạng rồi lại dời đi, lặp lại vài lần, giống y như đang che giấu điều gì đó.
Lục Dạng ngẩn ra, để cho Lâm Tân Mông tự phát huy.
“Chuyện kia đã qua lâu như vậy rồi, Lục Dạng, cô có thể trách tôi, những những người khác là vô tội, cô có thể gạt tôi, nhưng đừng lừa anh ấy.”
Những người khác và anh ấy là ai, không thể nghi ngờ là —— Chu Mạt Lê.
Tần Diệc Đàm trố mắt, bỗng dưng trong đầu lóe lên, “Chuyện gì cơ?”
Cậu ta lập tức liên hệ đội quan hệ công chúng, điên cuồng đăng tin, xử trảm Lục Minh Tự, kéo hắn xuống nước!
【 Xảy ra chuyện gì? Tôi vừa mới tới mà đã kích thích như thế à? 】
【 Ánh mắt của Lâm Tân Mông trông đáng thương quá, người đẹp vừa khóc, mọi lỗi lầm đều là của tôi! 】
【 Có ai chú ý đến biểu cảm của Chu Mạt Lê không, anh ấy và Lâm Tân Mông có cảm giác couple ghê! Lúc trước là Chu Mạt Lê quan tâm Lâm Tân Mông, bây giờ là Lâm Tân Mông tự mình lấy lại công bằng cho Chu Mạt Lê. 】
Cư dân mạng sục sôi, đương sự là Lục Dạng cũng không cam lòng yếu thế.
“Tổ kiến thật sự dốc về phía nam, nếu như không tin có thể tra tài liệu.”
“Còn về cái chuyện kia, cô nói là chuyện nào?”
Lông mi dài của Lục Dạng cong lên, khuôn mặt nhìn nghiêng trông ngây thơ vô tội, nhưng bên trong lại như che giấu một thứ gì đó.
“Mấy người nhất quyết muốn tìm hướng Bắc là hướng nào, có phải phát hiện ra manh mối gì rồi không?”
Trong tay Lâm Tân Mông có hai manh mối, nhưng lại không muốn nói cho những người khác.
Cô ta hoảng loạn, hàm răng run lập cập, ngắc ngứ nói: “Tôi… tôi.”
Rõ ràng hệ thống bảo, nếu cô ta lấy hình tượng kẻ yếu thế hay người bị hại này để chất vấn thì tỷ lệ thắng lợi sẽ vô cùng cao, nhưng tại sao bây giờ người bị chất vấn lại biến thành cô ta!
Tần Diệc Đàm tức giận trừng mắt: “Người giấu manh mối không phải mấy người à? Đã ăn cướp còn la làng!”
Vậy mà lại để Lục Minh Tự giải được nhiệm vụ đầu tiên, vô cùng không cam lòng!
Lục Minh Tự lạnh lùng nói: “Đầu óc không tốt lại trách chúng tôi ưu tú?”
Lục Dạng đặt tay lên khuỷu tay Lục Minh Tự, ý bảo hắn thủ hạ lưu tình.
Cô lạnh nhạt nói: “Đáp án là chúng tôi đoán mò, nhiệm vụ 7 là xử lý rác thải bên bờ biển, giảm ô nhiễm nguồn nước.”
Bốn người còn lại kinh ngạc.
Hoàn toàn không ngờ Lục Dạng sẽ dễ dàng nói ra nhiệm vụ như vậy.
Cùng suy nghĩ còn có tổ tiết mục.
《 Sinh tồn hoang dã 》 mùa hai giống với mùa một, đều là thi đấu cá nhân.
Nhưng bởi vì tổ kế hoạch có một vị đồng nghiệp chèo couple Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê, nên quyết định phân đội trước, sau đó thống kê thành tích cá nhân.
Manh mối là do các đội đi tìm, thành tích cũng tính vào tổ đội, nhưng cuối cùng thành tích xếp hạng được tính theo cá nhân.
Điểm thành tích của mỗi khách mời được tạo thành từ nhiều yếu tố khác nhau, ngoại trừ giải quyết manh mối và làm nhiệm vụ thì còn có xếp hạng độ nổi tiếng trên internet.
Lục Dạng dễ dàng nhường nhiệm vụ cho người khác là chuyện mà mọi người đều không lường trước được.
Nam thần lạnh lùng Chu Mạt Lê đứng hồi lâu như Phật tổ, rồi mới khẽ mở mồm hỏi: “Sao mấy người biết đáp án của manh mối?”
Trước khi dò hỏi, tất nhiên phải nói ra thông tin mà mình biết cho đối phương:
“Chúng tôi quả thật tìm được hai manh mối, nhưng vẫn chưa giải ra được.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông kinh ngạc nhìn chằm chằm người bên cạnh, vô số nghi hoặc nảy sinh trong lòng.
Cô ta là muốn trong lúc thần không biết quỷ không hay đưa anh ta đi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được hạng nhất, chứ không phải như vậy.
Lâm Tân Mông: Hệ thống, sao lại thế này?
[ Cốt truyện đang phát triển bình thường, ký chủ không cần hoảng loạn. ]
[ Kịch bản vạn người mê ở trong tay cô, tiếp theo đây, Lục Minh Tự là một nam phụ thứ N, trong một lần xảy ra sự cố, sẽ nảy sinh tình cảm với cô. ]
Nghe thế, trái tim còn treo ngược của Lâm Tân Mông mới thả lỏng.
Ôn Tiên: “Manh mối gì?”
Chu Mạt Lê: “Manh mối 3 và manh mối 7.”
Tần Diệc Đàm cực kỳ chấn động.
Bảo sao bọn họ chẳng tìm được một cái manh mối nào, hóa ra là ở trong tay Chu Mạt Lê hết!
Lục Dạng đặt giỏ tre trên vai lên mặt đất, trả lời câu hỏi của Chu Mạt Lê:
“Anh trai tôi nghĩ ra đó.”
Lục Minh Tự nhướng mày, “Đoán.”
Lâm Tân Mông: “Đáp án là gì?”
Lục Minh Tự: “Lão Tử.”
Vẻ mặt Tần Diệc Đàm đẩy vẻ chính trực: “Lục Minh Tự, sao cậu có thể nói chuyện thô thiển như thế! Lâm Tân Mông có đắc tội với cậu đâu.”
Lục Minh Tự trừng mắt nhìn cậu ta, “Lão Tử, tác giả của Đạo Đức Kinh.”
Tần Diệc Đàm: “Đạo đức gì cơ?”
Ôn Tiên: “…… Đạo Đức Kinh, là một tác phẩm nổi tiếng.”
Chu Mạt Lê không tin bọn họ nói láo, nhưng cũng không cần phải dây dưa mãi.
Lâm Tân Mông mềm mại nói: “Có lẽ bọn họ đánh bậy đánh bạ, có số đỏ.”
“Tôi còn định dùng nước biển thử xem có thể phát hiện manh mối mới không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]