Mặt trời treo trên trời cao, phía trước là biển rộng bao la, phía sau là khu rừng đáng sợ mọc đầy cỏ dại.
Ôn Tiên tìm hai vòng ở bãi đá ngầm ngoài bờ biển, sau khi phơi nắng một thời gian, hai mắt cô nàng đã không thể nhìn thấy rõ.
Hơn nữa hôm nay không ăn uống đàng hoàng, cô nàng có chút mệt mỏi ngồi xổm xuống.
Chương trình này là Ôn Tiên dốc toàn lực, vất vả mãi mới được một suất tham gia, nhưng cô nàng không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này.
Không người, nóng, hanh.
“Có tìm được manh mối nào không?”
Tần Diệc Đàm phăm phăm chạy ra khỏi rừng cây, thấy bóng dáng của Ôn Tiên liền bước nhanh về phía cô ấy.
Ôn Tiên cầm nhánh cây, lay mấy hạt cát bị phơi nắng nóng rực trên mặt đất, uể oải nhìn vào mắt cậu ta.
“Không có. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng không có.”
Tần Diệc Đàm vừa chạy ra ngoài nên ra không ít mồ hôi, giờ phút này, cậu ta cảm thấy tóc trên trán dính lại thành một dúm, liền hỏi Ôn Tiên: “Cậu xem tóc tôi có bết không?”
Ôn Tiên nâng cái đầu đang rũ xuống như con đười lên, ngửa đầu nhìn về phía đầu Tần Diệc Đàm, nói: “Không nhìn rõ, phản quang.”
Bàn tay đang vuốt tóc của Tần Diệc Đàm ngẩn ra: “?”
Ôn Tiên: “Không phải nói tóc cậu phản quang, mà là ánh mặt trời trên đầu cậu chói quá, không thấy rõ.”
Tần Diệc Đàm thở phào một hơi.
Vẫn may, không phá hủy hình tượng.
Hai người chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/3734578/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.