Nhớ tới đống tích điểm tràn ngập nguy cơ của mình, Lâm Tân Mông không còn lựa chọn nào khác.
“Lục Dạng là bạn học của em, nếu Lục Minh Tự xảy ra chuyện, cô ấy sẽ lo lắng...”
Lâm Tân Mông tìm từ ngữ, tận dụng khả năng thể hiện tối đa suy nghĩ của mình: “Tiết mục phải quay tiếp mà, về sau muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng cần không ít sự trợ giúp của mọi người, chúng ta cứ đi xem sao.”
Chu Mạt Lê suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”
Đúng là anh ta suy nghĩ không chu toàn.
Mọi người không chỉ cạnh tranh, mà còn phải hợp tác.
“Chuyện này nhất định là có hiểu lầm.” Lâm Tân Mông chen vào.
Tần Diệc Đàm giận dữ, trừng mắt nhìn cô ta.
Lại là bạn bè của kẻ thù.
Không biết mình đã bị Tần Diệc Đàm cho vào danh sách kẻ thù, Lâm Tân Mông lấy tình làm lí, nói: “Mọi người đều là bạn bè, có cần thiết phải xảy ra xung đột ở đây không?”
Cô ta thấy mấy vết sưng vù trên cánh tay và cổ của Tần Diệc Đàm, tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua mọi người đều bị muỗi cắn đúng không, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là sớm hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này. Chứ không phải rối rắm vì chút việc nhỏ này.”
Ôn Tiên phun ngụm kem đánh răng trong miệng ra, tay cầm bàn chải giơ lên, “Tôi không bị muỗi cắn nè.”
Tối qua Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông và Tần Diệc Đàm đều bị muỗi vây, nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/3734567/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.