Nhìn theo bóng lưng Ngô Trình rời đi, Cố Tuế An nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng, chợt nghĩ đến điều gì đó thì nói: “Chiêu Hạ, bánh bao nhỏ có bị vị Lan đại nhân kia nhìn thấy không?”
Chiêu Hạ trấn an: “Cô nương yên tâm, Lan đại nhân chưa thấy bánh bao nhỏ. Những năm qua chúng ta giấu bánh bao nhỏ kỹ như vậy, người ngoài sẽ không dễ dàng nhìn thấy đâu ạ.”
Cố Tuế An thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại bánh bao nhỏ rất giống Lý Trọng Yến, nếu lỡ như bị người từ kinh đô đến thấy, nàng chỉ sợ sẽ gây ra nghi ngờ.
Lúc này trong sảnh đường, Ngô Trình vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Ôn đại nhân. Không vì lý do gì khác, chỉ vì người đó quá đỗi xuất sắc. Đối phương mặc y phục màu xanh lam, đôi mắt mày đen nhánh như mực, giữa đôi mày lại có một nốt ruồi son. Dung mạo cực kỳ thanh tú, khí chất đoan trang lại ôn nhã, lúc này đang mỉm cười, thoạt nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy đối phương là người vô hại.
Nhưng không hiểu vì sao, Ngô Trình nhìn thấy vị Lan đại nhân này lại khiến nàng ấy nhớ đến một con rắn độc đa sắc màu nhưng ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ôn đại nhân thấy Ngô Trình thì cười nói: “Nào, Ngô cô nương, vị đây chính là Lan đại nhân đến từ kinh đô, đặc biệt đến tìm ngươi đấy.”
“Xin chào Lan đại nhân.” Ngô Trình đang định hành lễ thì Lan Thương Tự tươi cười ngăn lại: “Ngô cô nương không cần đa lễ.”
“Chắc hẳn Ngô cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047427/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.