Ngô Trình ngồi trên ghế, nhìn đôi mắt xinh đẹp đen láy cười đến híp mí của sư phụ mình, thì lắp bắp hỏi: “Sư phụ, Người tìm con có việc gì ạ?”
“Tiểu Chanh Tử à, con nói xem, sản lượng lúa lai mỗi mẫu cao như thế này, có phải nên phổ biến ra ngoài để nhiều bách tính được hưởng lợi không?” Cố Tuế An khéo léo gợi mở.
Nghe vậy, Ngô Trình sửa lại nét mặt rồi nghiêm túc trả lời: “Sư phụ nói rất đúng ạ!”
Cố Tuế An mỉm cười nhìn Ngô Trình, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói một nửa sự thật: “Con cũng biết, hạt giống lúa lai này cần phải thay mới mỗi năm. Sư phụ định bán loại hạt giống này với giá cao hơn 20% so với lúa thông thường. Nhưng ta có một mối lo ngại, đó là không thể để lộ thân phận của mình. Lý do thì sư phụ tạm thời chưa thể nói được. Lúa nước này một khi được truyền bá ra ngoài, chắc chắn sẽ thu hút vô số người chú ý. Tiểu Chanh Tử, nếu có người đến điều tra, ta muốn con nói rằng giống lúa lai này là do con nghiên cứu ra.”
Ngô Trình lập tức kinh ngạc, không cần suy nghĩ đã đứng bật dậy rồi luống cuống xua tay: “Không được… không được đâu ạ, Sư phụ, lúa nước này là do người nghiên cứu ra, làm sao con có thể chiếm đoạt thành quả của người được, không được đâu ạ.”
Cố Tuế An biết ngay với tính cách của Ngô Trình thì nàng ấy sẽ từ chối. Nàng kéo Ngô Trình ngồi xuống lần nữa: “Tiểu Chanh Tử, sư phụ không thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047426/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.