“Nguyễn cô nương, để ta ra đề cho ngươi nhé?” Triều Dương mỉm cười bước đến trước mặt Nguyễn Lưu Tranh nói.
Nghe vậy, mọi người mới thu lại ánh mắt đang hướng lên tầng hai.
“Vậy mời Triều Dương công chúa cứ việc ra đề.” Nụ cười của Nguyễn Lưu Tranh có phần gượng gạo.
Triều Dương lại nhìn về phía Từ cô nương: “Từ cô nương, nếu ta ra đề thì ngươi không có ý kiến gì khác chứ?”
Lúc này Từ Diệu Nhi vẫn còn luyến tiếc không nỡ dời ánh mắt đi, nàng ta nhìn Triều Dương và cung kính đáp: “Diệu Nhi dĩ nhiên tin tưởng Công chúa điện hạ.”
“Rất tốt.” Triều Dương gật đầu.
Triều Dương suy nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Hay là Nguyễn cô nương hãy lấy khung cảnh hôm nay để làm một bài thơ đi, thế nào?”
Nụ cười của Nguyễn Lưu Tranh bỗng chốc nghẹn lại. Khung cảnh ngày hôm nay thì phải làm thơ như thế nào chứ.
Nàng ta nhanh chóng lục lọi những bài thơ mình đã thuộc lòng, nhưng không thể nhớ ra một bài nào phù hợp với khung cảnh hiện tại.
Nàng ta suy nghĩ một lúc lâu.
Lúc này tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ ra vẻ mặt có chút khác thường.
Sắc mặt Nguyễn Lưu Tranh cũng trở nên hơi khó coi.
Ánh nhìn mỉa mai trong mắt Từ Diệu Nhi ngày càng đậm nét.
“Nguyễn cô nương chưa nghĩ ra ư? Có phải đề mục này quá khó không? Vậy thì Bản công chúa đổi đề khác nhé.” Triều Dương quả thực không hề muốn làm khó Nguyễn Lưu Tranh.
Nàng ấy chỉ muốn góp vui thôi mà.
Thế nên nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047382/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.