Sau khi Cố Tuế An đồng ý, nàng lập tức đi theo hai người rời khỏi phía sau tảng đá lớn và đi về phía con đường mòn. Ở phía trước không xa, nàng nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám và cô gái vừa chạy đi đang đứng ở đó.
“Sao cô ta lại đi theo chúng ta?” Hướng Dung Nhi cau mày hỏi.
“Cô nương này gặp phải nhóm cướp, chắc là thất lạc với gia đình rồi. Nhà cô ấy ở Kinh đô, chúng ta cũng vừa hay vào Kinh, nên ta quyết định đưa cô ấy đi cùng.” Hướng Dịch Hiên giải thích.
“Không được! Nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô ta, chẳng phải sẽ làm lỡ thời gian của chúng ta sao?”
Hướng Dịch Hiên thở dài một tiếng, biết tiểu muội nhà mình mềm mỏng thì nghe, cứng rắn thì không, nên chỉ có thể ôn hòa nói: “Tiểu muội, vừa nãy là lỗi của ca ca, huynh không nên lớn tiếng với muội. Cô nương này đáng thương như vậy, chúng ta đưa cô ấy đi cùng cũng không làm lỡ bao nhiêu thời gian đâu. Muội thử nghĩ xem, lúc trước muội gặp đám bắt cóc kia, nếu không phải Tranh nhi có tâm địa thiện lương cứu muội, thì e rằng muội cũng lành ít dữ nhiều rồi.”
Hướng Dung Nhi nghe đến đây thì sững người lại. Nàng ta nhớ lại trải nghiệm của mình năm đó.
Mặc dù giờ đây nàng ta đã học được võ công và hành tẩu trên giang hồ được hai năm, gặp không ít chuyện đáng sợ, nhưng chuyện năm đó vẫn trở thành nỗi ám ảnh của nàng ta. Nếu không phải Nguyễn tỷ tỷ cứu nàng ta, thì e rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047350/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.