Mưa nhỏ vẫn rơi rả rích, gió càng lúc càng mạnh, thổi những khu rừng rậm bên cạnh lay động điên cuồng, tựa như những con ác quỷ bò từ địa ngục lên nhân gian, nhe nanh múa vuốt hòng kéo người ta xuống địa ngục cùng.
Cố Tuế An buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng nhìn khu rừng rậm ở bên cạnh.
Lại nghĩ đến chiếc vòng tay Mộ Hành Tắc tặng đang đeo trên tay, nàng quyết định đánh cược một phen: “Chiêu Hạ, ngươi thả ta xuống rồi đưa Nguyên An rời đi trước đi. Ngươi mang theo hai người nên tốc độ quá chậm, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp chúng ta tôi.”
Chiêu Hạ nghe nàng nói vậy, lập tức kiên quyết từ chối không chút do dự: “Không được! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không để cô nương lại một mình.”
“Nhưng cứ thế này thì cả ba chúng ta đều sẽ bị bắt. Ngươi yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ mình.” Nói xong Cố Tuế An bắt đầu vặn vẹo thân thể giãy giụa. Chiêu Hạ không còn cách nào khác, đành phải thả Cố Tuế An xuống trước.
“Chiêu Hạ, mau đưa Nguyên An đi nhanh lên!” Nói xong, Cố Tuế An lập tức lao thẳng vào khu rừng rậm ở bên cạnh.
“Tỷ tỷ, đừng —” Nguyên An gào khóc giãy giụa muốn đuổi theo.
Chiêu Hạ nhìn bóng lưng cô nương nhà mình dần bị rừng cây che khuất, lại nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau ngày càng gần, nàng ấy nghiến răng một cái, rồi ôm lấy Cố Nguyên An đang giãy giụa nhanh chóng bay vụt về phía trước.
Không còn Cố Tuế An, Chiêu Hạ chỉ ôm một đứa trẻ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047348/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.