Đêm xuống, tại thư phòng của nhà họ Cố.
Cố Nguyên Triều kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, không sót một chi tiết nào cho Cố thừa tướng nghe.
“Tiểu tử này quả là gan to bằng trời, Tạ đại nhân làm việc dưới trướng Thái tử Điện hạ, y lại quen biết Tạ đại nhân, không thể nào không biết tình hình của Tuế Tuế, vậy mà vẫn còn dám tiếp tục tiếp cận Tuế Tuế, quả là đáng khen.” Cố Tướng nhấp một ngụm trà rồi cười tủm tỉm nói.
“Cha, buổi tối người nên uống ít trà thôi.” Cố Nguyên Triều nhíu mày, sau đó sai người hầu thay trà trong ấm bằng nước lọc.
Cố thừa tướng mở to hai mắt: “Thằng nhóc thối dám quản cả cha con ư?”
“Nhi tử không dám, chỉ là mẫu thân đại nhân đã dặn dò con phải trông chừng người, mệnh lệnh của mẫu thân thì nhi tử không dám trái lời.” Cố Nguyên Triều ôn hòa đáp.
“Đừng có lấy mẫu thân con ra làm cái cớ.” Dù nói vậy nhưng Cố thừa tướng vẫn lặng lẽ uống nước lọc.
Không còn cách nào khác, lời của phu nhân ông cũng không dám không nghe.
Cố Nguyên Triều nhìn cái cách hành xử của cha mình, trong mắt lóe lên một tia hoặc trêu chọc, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, rồi tiếp tục nói chuyện chính sự: “Cha, vị Mộ công tử kia vẫn cần phải điều tra kỹ lưỡng thêm, nếu không phải là người tốt thì không thể để hắn tiếp tục tiếp cận tiểu muội.”
Mặc dù tiếp xúc ngắn ngủi với thiếu niên kia cho huynh ấy ấn tượng không tồi, nhưng không thể trông mặt mà bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047331/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.