“Liễu ma ma, có phải di mẫu đang nhớ ta rồi không?” Cố Tuế An cười hỏi.
“Đúng vậy ạ, nương nương thường xuyên nhắc đến người với nô tỳ đó.”
Chẳng mấy chốc đã đi vào phòng chính. Hoàng hậu nương nương đang ngồi trên ghế giữa: “Tuế Tuế đến rồi, mau lại đây bên cạnh di mẫu nào.”
Hoàng hậu nương nương mặt mày trắng trẻo, tao nhã đoan trang, khí chất toàn thân khiến người ta tự nhiên phải kính phục. Thấy Cố Tuế An bước vào, khóe môi của bà khẽ cong lên nở một nụ cười ôn hòa.
“Di mẫu, có phải người nhớ Tuế Tuế rồi không.” Cố Tuế An mềm giọng cất lời, rồi nhanh chân đi đến bên cạnh Hoàng hậu, nàng được Hoàng hậu kéo tay ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Con còn biết di mẫu nhớ con cơ đấy, cái con bé vô lương tâm này, hơn mười ngày rồi không chịu vào cung thăm di mẫu gì cả.” Hoàng hậu giả vờ giận dỗi.
“Tuế Tuế biết lỗi rồi ạ, người xem, con mang cho người một ít nho do chính tay con trồng này.” Cố Tuế An bảo Xuân Lan đặt chiếc giỏ lên bàn, sau đó mở nắp ra.
Bên trong, mỗi chùm nho tím đều được gói bằng lá xanh, trên quả nho còn đọng những hạt nước li ti, nhìn thôi đã thấy thèm rồi.
“Những chùm nho này nhìn sao lại to hơn năm ngoái vậy nhỉ.” Hoàng hậu nhìn những chùm gio trong rỏ rồi ngạc nhiên nói.
Hằng năm Cố Tuế An đều mang một ít trái cây tự trồng vào cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đã quen từ lâu, biết cô cháu gái này thích trồng trọt.
Ban đầu bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047318/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.