Vốn tưởng rằng bởi vì mình được Mạnh Giang Thiên cho thêm một ít thức ăn, đến trước mặt Thôi Tây Sinh có thể khoe mẽ một chút.
Không nghĩ tới Thôi Tây Sinh chỉ ngồi im lại lấy được một thùng thức ăn.
Thùng đồ táo đỏ kia cô đã nhìn thấy, vẫn đặt ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên. Cô cho rằng cũng phân chia hết, cô không thích hương vị táo đỏ, cũng không nói muốn với Mạnh Giang Thiên.
Nhưng không nghĩ tới, cái thùng này là đặc biệt chuẩn bị cho Thôi Tây Sinh. Táo đỏ bổ máu, Thôi Tây Sinh thiếu máu, lúc ấy sao cô lại không nghĩ tới đây là cho Thôi Tây Sinh.
Nếu biết, cô đã quấn quýt chặt lấy không cho đem tới đây. Còn muốn thể hiện đặc quyền của mình ở trước mặt Thôi Tây Sinh, không nghĩ tới mình mới là tên hề kia.
Ghen tị trong lòng Lưu An Na muốn nghiêng trời, khóe miệng lại nhếch lên cười giả tạo, rất vui vẻ quan tâm Thôi Tây Sinh, "Thôi Tây Sinh, cậu lại nôn sao? Nếu cậu cảm thấy buồn nôn thì đừng ăn quá nhiều. Làm cho thân thể cậu không tốt không nói, còn dễ làm cho người ta hiểu lầm cậu ỷ vào Giang Thiên ca ca lãng phí thức ăn."
"Hiện tại thức ăn không dễ tìm, Giang Thiên ca ca cùng ba bạn học dị năng giả kia, đi siêu thị rất xa mạo hiểm tính mạng mới tìm được những đồ ăn này. Nếu những người đó thấy cậu lãng phí thức ăn như vậy, tất cả mọi người sẽ đổ lỗi cho cậu. Tôi cũng biết không thể trách cậu, nhưng người khác không biết, để mọi người hiểu lầm cậu lãng phí là không tốt."
"Chỉ cần cô không lớn tiếng la hét như vậy, thì không ai biết." Thôi Tây Sinh ngồi trên mặt đất, dựa vào vách tường, nghe Lưu An Na nói, trào phúng nói với Lưu An Na.
Âm thanh nói chuyện của cô gái này như dùng sức hét, sân thượng cũng không phải rất lớn, vốn trăm người chen chúc cùng một chỗ cách không xa.
Giọng nói dường như quan tâm của Lưu An Na đã hấp dẫn ánh mắt người ở gần.
Mà ánh mắt của những người đó đều nhìn thùng đồ bên cạnh Thôi Tây Sinh, có mấy ánh mắt như vậy rõ ràng làm cho Thôi Tây Sinh cảm giác được thù địch rất mãnh liệt.
Quả nhiên công phu bạch liên hoa thâm hậu, mấy câu đã kéo cừu hận hộ cậu.
Thôi Tây Sinh híp mắt nhìn, bởi vì bị cậu quạt cho một câu, bạch liên hoa tủi thân lại vô tội nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, cũng nâng cao âm lượng cười cười, "Tôi thấy người khác đều một bánh mì một chai nước, sao cậu cầm nhiều như vậy?"
"Tôi là ỷ vào Mạnh Giang Thiên mới lấy được nhiều như vậy, sao cô không giống như tôi lấy nhiều một chút? Cầm một cái cũng là lấy, cầm một thùng cũng là lấy, người khác cũng sẽ không bởi vì cô cầm ít liền cảm thấy cô là người tốt."
Thôi Tây Sinh nói xong vài câu, lại một trận đầu váng mắt hoa, còn hoảng hốt hụt hơi.
Ôm ngực thở hổn hển, Thôi Tây Sinh véo đùi mình một cái, thật sự là càng ngày càng vô dụng, chỉ có chút khí lực, về sau làm sao cùng đóa bạch liên hoa này tranh kỳ đấu diễm.
Buồn nôn cũng phải cứng rắn chống đỡ ăn chút gì đó, dù sao nôn một lần bị người hiểu lầm, nôn hai lần tuyệt đối cũng sẽ có lần thứ ba, thay vì nhìn ánh mắt người khác, còn không bằng mình sống thoải mái.
"Giang Thiên ca ca, em không ỷ vào anh đòi nhiều thức ăn, những thứ này đều là muốn cho Thôi Tây Sinh. Em thấy cậu ta không thoải mái, vẫn không đi lấy thức ăn cho nên mới đòi thêm một ít muốn đưa cho cậu ta. Giang Thiên ca ca, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, anh biết em không phải loại người tùy hứng này mà, Thôi Tây Sinh, cậu hiểu lầm tôi rồi."
Lưu An Na đứng lên, tủi hờn khóc lóc, âm thanh như máy nổ, cả sân thượng đều sắp nghe được.
Nghe tiếng hô trung khí mười phần của cô, Thôi Tây Sinh rất hâm mộ, lúc trước cậu cũng là một nam sinh khoẻ mạnh, một khi hô lên, tuyệt đối âm thanh không lớn bằng đóa hoa này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]