"Trông coi em ấy." Mạnh Giang Thiên không trả lời vấn đề của Triệu Gia Khắc, tung người bay ra ngoài.
Triệu Gia Khắc có chút thất vọng nhìn bóng lưng Mạnh Giang Thiên, quay đầu nhìn Thôi Tây Sinh đang tức giận đùng đùng, ánh mắt kiên định vài phần.
Hắn không nhìn lầm, Mạnh Giang Thiên đối xử với Thôi Tây Sinh rất đặc biệt, phi thường quan tâm. Chỉ cần chăm sóc Thôi Tây Sinh thật tốt, nhất định Mạnh Giang Thiên sẽ nhận hắn làm đồ đệ.
"Không cần nhìn tôi, chết đói tôi cũng sẽ không ăn." tức giận của Thôi Tây Sinh còn chưa tan, quay đầu không để ý tới Triệu Gia Khắc.
Triệu Gia Khắc ôm thùng ngồi không xa chỗ Thôi Tây Sinh, hắn cũng không lo lắng Thôi Tây Sinh không ăn. Một khi đã đói, không ai có thể từ chối thức ăn ngọt ngào như vậy.
Mạnh Giang Thiên rời đi không bao lâu, lại khiêng mấy cái đệm mới trở về, Triệu Gia Khắc đẩy Thôi Tây Sinh, cười nói, "Tôi đã nói Mạnh Giang Thiên quan tâm cậu mà."
Thôi Tây Sinh mở mắt ra, lạnh như băng nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên, trong đầu bốn chữ "Sắc trung ngạ quỷ*" xoay quanh.
(*) Quỷ đói tham lam.
Chăm sóc cậu như vậy, không phải là thèm khát thân thể cậu à. Đệch, thấp hèn!!
Mạnh Giang Thiên mang về bốn cái đệm, xếp cùng một chỗ, trải thành một tấm đệm giường đôi.
Còn mang về một cái thùng đặt bên cạnh nệm, nói với Thôi Tây Sinh, "Muốn nôn thì nôn vào đây, nôn xong tôi đổ cho em."
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/2462444/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.