Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, trái tim Thôi Tây Sinh trong nháy mắt vọt lên cổ họng.
"Ai!" Triệu Gia Khắc rất có năng lực chắn trước người Thôi Tây Sinh, thấp giọng quát.
"Là tôi." Mạnh Giang Thiên trầm giọng trả lời.
Nghe được tiếng của Mạnh Giang Thiên, trái tim Thôi Tây Sinh nháy mắt yên ổn lại. Loại thời điểm này có dị năng giả bên người, tuyệt đối là cảm giác cứu mạng rơm rạ.
"Giang Thiên ca ca, em thật sợ." Trong bóng tối giọng nói của Lưu An Na càng lúc càng rõ ràng, càng làm cho người ta chán ghét.
"Ngủ đi, tôi canh giữ cho mọi người." Mạnh Giang Thiên ngồi xuống bên cạnh Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh xoay người né tránh, trực tiếp từ trên đệm trèo xuống đất.
Có vẻ trong bóng đêm Mạnh Giang Thiên cũng nhìn thấy, một tay kéo cánh tay Thôi Tây Sinh, kéo về bên cạnh mình.
Thôi Tây Sinh lại muốn giãy dụa, Mạnh Giang Thiên trực tiếp ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói, "Đừng náo loạn nữa, tôi cái gì cũng không làm, ngủ đi."
Âm thanh của Mạnh Giang Thiên mang theo một tia mệt mỏi. Kéo Thôi Tây Sinh nằm xuống liền thu tay lại, lui ra bên cạnh, nằm xuống cách Thôi Tây Sinh một khoảng.
Trong bóng tối Thôi Tây Sinh không nhìn thấy mặt Mạnh Giang Thiên, nhưng cũng nghe ra được sự mệt mỏi trong lời nói của anh, do dự một lát, Thôi Tây Sinh thành thật nằm trên đệm không trốn nữa, hiện tại không có nơi nào an toàn hơn bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Bốn cái đệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/2462442/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.