Chương trước
Chương sau
Vốn Mạnh Giang Thiên tưởng rằng phải theo dõi vài ngày mới có kết quả nhưng không nghĩ tới buổi chiều mới theo dõi đã thấy một dị năng giả còn chưa tới cấp một bị mang đi.

Cũng là vận khí Mạnh Giang Thiên tốt, chọn một người đẳng cấp thấp nhất theo dõi vừa lúc đụng phải.

Nam sinh kia mua một chai nước khoáng trong siêu thị, chỉ uống một ngụm, không tới mười phút đã ngất xỉu ở bên đường.

Có người báo cảnh sát, xe cứu thương vẫn chưa tới, một tài xế taxi rất nhiệt tình muốn đưa người đến bệnh viện.

Mạnh Giang Thiên đi theo taxi một đường, lại nhìn thấy hắn lái đến một tiểu khu biệt thự.

Biệt thự độc lập có nhà để xe riêng, nhà để xe đã có người chờ từ lâu.

Nhà để xe nhìn như vách tường bình thường dưới sự khống chế của một dị năng giả hệ đất, chậm rãi tách ra, lộ ra một đường hầm.

Nam sinh hôn mê bị dẫn vào, vách tường một lần nữa khép lại, một chút dấu vết cũng không nhìn ra.

Mạnh Giang Thiên không tùy ý đi theo vào, cũng không biết gara kia có phải là dẫn tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất hay không.

Thuấn di lên tầng hai của siêu thị hàng ngày, trong phòng Trịnh Ngẫu đang gõ máy tính rất chuyên chú, căn bản không phát hiện phía sau có thêm người.

"Lâm Vi Hồng lại đi đâu?" đột nhiên Mạnh Giang Thiên mở miệng.

Lần này Trịnh Ngẫu thật sự bị dọa sợ, mạnh mẽ từ trên ghế bật lên, ghế bị đá bay thật xa. Khi xoay người nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, trong lòng bàn tay đã có một ngọn lửa bay tới phía anh.

Mạnh Giang Thiên bình tĩnh phất phất tay, bóng nước bao lấy dập tắt lửa bay lên một đống hơi nước.

"Mạnh Giang Thiên!" Thấy rõ là Mạnh Giang Thiên, Trịnh Ngẫu tức giận nổi trận lôi đình. Bị dọa hai lần một ngày, thực sự sợ hãi đến nỗi muốn đẻ con ra luôn.

Mạnh Giang Thiên thổi tan hơi nước, lại hỏi: "Lâm Vi Hồng đâu?"

Vừa dứt lời, Lâm Vi Hồng lại đẩy cửa ra đi vào.

Những người khác ra ngoài tiếp tục tìm kiếm phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hôm nay cô phụ trách ở lại chăm sóc Trịnh Ngẫu. Đang nghỉ ngơi trong phòng đối diện thì nghe thấy một tiếng quát của Trịnh Ngẫu to đùng đùng.



Ba chữ Mạnh Giang Thiên cũng nghe được rõ ràng, nhìn thấy Mạnh Giang Thiên cũng không có gì kinh ngạc.

"Mạnh Giang Thiên, đây là phòng của tôi, lần sau cậu đến thì đi chỗ khác. Lần sau, tôi sẽ liều mạng với cậu." Trịnh Ngẫu khuôn mặt đỏ bừng vỗ bàn một cái giận dữ gầm lên.

"Là các cậu bảo tôi đến phòng này tìm các cậu." Mạnh Giang Thiên không hề ngượng ngùng chút nào.

"Chúng tôi cho cậu đến siêu thị này tìm chúng tôi, ai bảo cậu đến phòng này tìm chúng tôi! Đây là phòng của tôi, tôi ăn uống ngủ nghỉ trong phòng này." Trịnh Ngẫu tức giận càng lớn.

"Cô ấy bảo tôi đến phòng này." Mạnh Giang Thiên hợp tình hợp lý chỉ vào Lâm Vi Hồng.

Trịnh Ngẫu trừng mắt nhìn Lâm Vi Hồng, Lâm Vi Hồng trừng về phía Mạnh Giang Thiên. Khi nào cô...

Hình như cô nói tới phòng này tìm bọn họ, nhưng khi đó cô chỉ thuận miệng nói, ý của cô là để Mạnh Giang Thiên đến siêu thị này tìm bọn họ.

Rốt cuộc là mình nói sai rồi, Lâm Vi Hồng giật mình thon thót rụt cổ, xấu hổ cười nói với Mạnh Giang Thiên, "Phòng này là phòng cậu ấy nghỉ ngơi, lần trước chúng tôi chỉ mượn một chút mà thôi. Phòng của tôi ở đối diện, cậu sang... Đi đến phòng tôi cũng không thích hợp, lần tới mà đến thì ở hành lang hơi gõ cửa một chút, chúng tôi lập tức có thể nghe được."

"Các cô cũng thật nhiều chuyện." Mạnh Giang Thiên oán giận một câu.

Tính tình Trịnh Ngẫu bùng lên, lại muốn võ mồm, Mạnh Giang Thiên ngắt lời hắn: "Hình như tôi tìm được lối vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất rồi."

Chửi rủa đến bên miệng Trịnh Ngẫu lập tức nghẹn lại, đột nhiên Lâm Vi Hồng mở to hai mắt kích động nói: "Thật sao? Nó ở đâu?"

"Khu biệt thự Núi Cửu Hoàn, trong nhà để xe của biệt thự số 8. Lối vào nằm trên một bức tường màu xanh. Nhưng mà lối vào kia bị dị năng giả hệ đất khống chế, không có chìa khóa cũng không có điều khiển từ xa."

"Dị năng giả hệ đất kia tầm cấp hai, muốn đi vào phải tìm dị năng giả hệ đất cùng đẳng cấp mới được. Hơn nữa tôi không đi vào nên không biết bên trong có phải phòng thí nghiệm ngầm của Lưu Thắng Huy không hay là phòng thí nghiệm ngầm của người khác."

"Không sai, giam giữ ra vào phòng thí nghiệm của chúng tôi cũng là dị năng giả hệ đất khống chế. Đáng tiếc, chúng ta không có dị năng giả hệ đất, tôi phải đi lôi kéo mấy người."

"Hiện tại tạm thời chúng ta không vào được, nhưng thỏ khôn thỏ có ba hang, tuyệt đối cửa ra vào của bọn họ không chỉ có một cái. Chúng ta phải tìm tất cả lối ra vào, miễn cho bọn họ mang viện trưởng Hách ra từ lối ra khác. Trịnh Ngẫu, hệ thống xâm lấn của cậu thế nào rồi?"

"Toang rồi. Họ đã tăng cường tường lửa, tôi không thể vào được. Còn mỗi ngày bị người ta dọa, các cậu đừng trông cậy vào tôi." Trịnh Ngẫu kéo ghế trở lại, ngồi xuống tiếp tục gõ bàn phím.

Lâm Vi Hồng liếc Mạnh Giang Thiên, nếu hai tên nóng như kem này mà đánh nhau thì cô cũng không kéo được.

Mạnh Giang Thiên lạnh lùng đứng ở đó, xem ra cũng không tức giận Trịnh Ngẫu.

Lâm Vi Hồng vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, nói với Mạnh Giang Thiên: "Hiện tại tôi sẽ thông báo cho những người khác trở về, cùng nhau đi tìm kiếm ở xung quanh đó. Biết một vị trí lối ra vào, tìm theo là được. Cậu... Cậu có muốn giúp tìm kiếm không?"

"Tôi còn có việc, các cô tìm trước. Chờ tôi làm xong việc lại tới tìm các cô."

Nhìn bóng lưng Trịnh Ngẫu lộ ra tức giận, Mạnh Giang Thiên bổ sung một câu: "Lần sau tôi sẽ đến hành lang gõ cửa."

"Cậu có việc gì?" Mạnh Giang Thiên nháy mắt rời khỏi siêu thị đồ dùng hàng ngày, bên tai vang vọng vấn đề của Lâm Vi Hồng.

Anh cũng không nên quá tin tưởng những người đó, cư nhiên ngay cả dị năng giả hệ đất cũng không có. Nếu bọn họ không có dị năng giả hệ đất thì chỉ có thể tự mình làm.

Nếu muốn đánh một dị năng giả hệ đất cấp hai, vậy nhất định đẳng cấp so với hắn phải cao hơn.

Lần trước hệ gió của Mạnh Giang Thiên từ cấp một đến cấp ba cần dùng thời gian gần hai ngày.



Nếu không phải sau đó tham nên nuốt thêm mấy viên tinh hạch hệ khác thì anh cũng sẽ không chậm trễ ba ngày ba đêm để Thôi Tây Sinh phải khổ.

Bây giờ anh chỉ cần cắn nuốt tinh hạch hệ đất, qua cấp hai sẽ thu tay lại, tuyệt đối không tham nhiều. Không cần phải trì hoãn quá lâu.

Nhưng cũng phải nói với Thôi Tây Sinh một tiếng, miễn cho thời gian dài anh không trở về, Thôi Tây Sinh sẽ lo lắng.

Mạnh Giang Thiên về đến nhà thấy trong phòng im ắng, căn bản không cảm nhận được sinh mệnh rung động của Thôi Tây Sinh.

Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều không có người, Mạnh Giang Thiên mở ra hai phòng ngủ, cũng không có ai. Thôi Tây Sinh không có trong nhà.

Mạnh Giang Thiên lập tức khẩn trương, Thôi Tây Sinh còn mang thai một bé con, có thể đi đâu?

Có lẽ ở trong phòng buồn chán nên ra ngoài đi dạo. Mạnh Giang Thiên tự mình nghĩ lý do, ý đồ giảm bớt nhịp tim hoảng loạn của mình.

Mặc dù dị năng hệ cây có thể cảm nhận được sinh mệnh rung động, nhưng đẳng cấp dị năng hệ cây Mạnh Giang Thiên quá thấp, phạm vi có thể cảm giác được cũng chỉ trong vòng ba mươi mét.

Hiện tại anh không cảm giác được sinh mệnh rung động của Thôi Tây Sinh, chứng tỏ Thôi Tây Sinh không ở trong vòng ba mươi mét của anh.

Phóng thích dị năng hệ cây cả một đường, Mạnh Giang Thiên vội vã tìm kiếm xung quanh.

Khu an toàn có diện tích hạn chế, các tòa nhà dân cư đều rất gần nhau, tóm lại không có chỗ nào để đi dạo.

Nhưng đẳng cấp Mạnh Giang Thiên cao, dưới lầu tòa nhà dân cư này có một công viên rất nhỏ, Thôi Tây Sinh muốn đi dạo thì khả năng đi công viên tương đối lớn.

Mạnh Giang Thiên vội vàng tìm người nên vẫn bay thấp, khiến người qua đường ngẩng đầu nhìn anh.

Bay lên bầu trời công viên, rốt cuộc Mạnh Giang Thiên cảm giác được sinh mệnh rung động của Thôi Tây Sinh, một khắc khi sinh mệnh quen thuộc xuất hiện, Mạnh Giang Thiên nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa khóc ra.

Nhìn bốn phía cũng không thấy Thôi Tây Sinh. Mạnh Giang Thiên nhíu mày, ba mươi mét cũng không xa, rõ ràng ở chỗ này, làm sao lại không thấy.

Đáp xuống mặt đất, sinh mệnh rung động của Thôi Tây Sinh càng rõ ràng hơn. Mạnh Giang Thiên tìm tìm, rốt cục tìm được Thôi Tây Sinh phía sau một khối đá giả.

Đứa ngốc trốn sau tảng đá, cầm một cái xẻng, đang đào đất vào một cái túi vải lớn.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Thôi Tây Sinh như một con chuột nhỏ, Mạnh Giang Thiên nghĩ đến Trịnh Ngẫu, sợ đột nhiên lên tiếng dọa cậu nên anh gõ đá giả, hấp dẫn Thôi Tây Sinh chú ý hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Thôi Tây Sinh nghe được tiếng gõ đá vẫn sợ tới mức run rẩy, quay đầu thấy là Mạnh Giang Thiên thì thở phào nhẹ nhõm: "Tôi thấy trong phòng bếp có một số loại rau, là anh trồng hả?"

"Ừ."

"Hộp trong phòng bếp quá nhỏ, tôi muốn đào thêm đất, nhiều loại nhiều món, chúng ta không cần tốn tiền mua. Anh tới vừa lúc, bên kia còn có một túi tôi không nhấc nổi, anh mang về đi. Nhân viên bảo vệ ở đây không cho phép đào đất, chúng ta phải nhanh thôi, đừng để hắn nhìn thấy."

Thôi Tây Sinh chỉ vào túi vải đầy ắp cách đó không xa, làm kẻ trộm còn rất hưng phấn.

"Sau này chuyện đào đất giao cho anh là được, trong bụng em còn có một bé con, ba tháng đầu phải cẩn thận một chút."

Mạnh Giang Thiên dùng gió kéo hai túi bùn đất lải nhải. Nghe được bảo bối, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Thôi Tây Sinh tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Câm miệng lại."

"Câm ngay."



Trên đường đi, Mạnh Giang Thiên mua mấy chậu nhựa cỡ lớn, hai người về đến nhà, Thôi Tây Sinh thúc giục Mạnh Giang Thiên trải đất vào chậu nhựa, nhìn anh thúc đẩy rau củ.

"Anh không còn dị năng, ngày mai tiếp tục sau." Cắt một nắm hẹ, Mạnh Giang Thiên vỗ bùn đất trên tay trở lại sofa nghỉ ngơi.

Hôm nay tiêu hao hết hai lần dị năng hệ cây, quả thật có chút mệt mỏi.

"Tối nay muốn ăn cái nào, tôi làm cho anh." Thôi Tây Sinh hứng thú kéo rau tươi.

Trước kia hai người ở chung, phần lớn thời gian đều là Mạnh Giang Thiên nấu cơm, cậu phụ trách ăn.

Ông trời luôn thiên vị một người không có giới hạn, Mạnh Giang Thiên thông minh, học nấu ăn cũng nhanh. Hai người học cùng một món ăn, Mạnh Giang Thiên nấu ngon hơn cậu.

Tuy rằng phỉ nhổ nhân phẩm của Mạnh Giang Thiên, nhưng từ tận thế tới nay đều là Mạnh Giang Thiên chăm sóc cậu. Không có Mạnh Giang Thiên, phỏng chừng hiện tại cậu đã bị zombie xé xác.

Sau khi Mạnh Giang Thiên đến khu an toàn vẫn không có ở nhà, hình như rất bận rộn. Những thứ khác cậu không giúp được gì, nấu cơm hoàn toàn có thể.

"Em muốn nấu cơm cho anh?" Luôn bị Thôi Tây Sinh lạnh mặt đối đãi, đột nhiên nghe được Thôi Tây Sinh muốn nấu cơm cho mình, Mạnh Giang Thiên kinh ngạc.

"Anh có ăn hay không?" Bị Mạnh Giang Thiên nhìn có hơi ngượng ngùng, Thôi Tây Sinh hung dữ hỏi.

"Ăn, em làm gì anh cũng ăn. Em đợi một chút, anh sẽ đi mua ít gạo về." Mạnh Giang Thiên gật đầu thật mạnh, lập tức từ cửa sổ bay ra ngoài.

Rất nhanh, Mạnh Giang Thiên khiêng một túi gạo, mang theo một ít dầu muối tương dấm trở về. Mặc dù nói là Thôi Tây Sinh nấu cơm, nhưng Mạnh Giang Thiên sợ cậu mệt nên vẫn tranh thủ làm.

Thôi Tây Sinh chỉ rửa sạch rau, Mạnh Giang Thiên sợ khói dầu lớn hun chín Thôi Tây Sinh nên cuối cùng sững sờ đẩy cậu ra khỏi phòng bếp.

Nếu không có thịt thì rau xào cũng rất ngon. Một đĩa bắp cải nhỏ, một đĩa hẹ, hai người ăn sạch.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

18/9/2021

#NTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.