Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Mạnh Giang Thiên khống chế dị năng hệ đất ngưng tụ tường đất, tường đất bị mở lộ ra một cánh cửa hợp kim bóng loáng như gương.

Vương Thụy lại thử ở cửa hợp kim, trên cổng lóe lên đèn đỏ, nhắc nhở hắn xác minh lỗi vân tay.

"Cửa này không phải dị năng, chỉ có thể đập vỡ nó." Vương Thụy buông tay, biểu đạt bất lực của mình, tiếp tục đứng ở một bên chờ Mạnh Giang Thiên phát huy.

Mạnh Giang Thiên nhíu mày liếc hắn một cái, không nghĩ tới ngoại trừ tường đất còn có loại cửa lớn khoa học kỹ thuật này. Trước khi đến tên này cũng không nói rõ ràng.

Ngón tay hơi cong cong, khớp xương gõ cửa lớn, âm thanh nghe xong làm cho người ta nặng nề theo.

Không biết dao gió vừa thăng cấp có thể phá vỡ cánh cửa hợp kim này hay không.

Đã đi đến là không có đạo lý rút lui. Mạnh Giang Thiên lui về phía sau vài bước, ngưng tụ dị năng hệ gió lớn nhất của anh ném dao gió về phía cửa lớn hợp kim.

Phập một tiếng, trên cửa hợp kim dễ dàng cắt ra một khe hở.

Mạnh Giang Thiên và Vương Thụy đều sửng sốt. Hai người bọn họ ai cũng không nghĩ tới cứ dễ dàng như vậy đã cắt được cánh cửa hợp kim nhìn thật kiên cố.

Xem ra dị năng vẫn lớn hơn khoa học kỹ thuật.

Vương Thụy không khỏi nuốt nước miếng nhìn bóng lưng Mạnh Giang Thiên. Dao gió này nếu bổ vào người, chắc ngay cả tiếng phập cũng không nghe được.

Chẳng những sắc bén, tốc độ còn nhanh. Một mực suy nghĩ kế hoạch nhân lúc loạn chạy trốn có lẽ phải gác sang một bên. Dao gió này hắn sẽ chạy không thoát.

Mạnh Giang Thiên mở ra một lỗ hổng hình vuông trên cửa hợp kim, hai người vượt qua khoảng trống rốt cuộc đi vào phòng thí nghiệm.

Đường hầm màu trắng bạc tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng không có người trông coi, một chút âm thanh cũng không có. Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn loáng thoáng có thể cảm giác được các loại sinh lực hỗn loạn truyền đến trong phòng thí nghiệm.

Hẳn là cách khá xa nên không rõ ràng lắm.

Mạnh Giang Thiên quan sát một lát thì tiến về phía trước một bước.

Dường như theo khỏe mắt nhìn thấy rất nhiều ánh sáng lóe lên. Da đầu nháy mắt túm lấy nhau, cảm giác nguy hiểm không hiểu sao đột nhiên xuất hiện.

Dị năng hệ gió làm cho anh mẫn cảm thấy được không khí bên người bị thứ gì đó cực nhanh phá vỡ.

Mạnh Giang Thiên không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng thuấn di ra ngoài, vừa mới đáp xuống đất cách đó ba mét, chỗ anh vốn đứng thẳng đã bị vô số viên đạn bắn trúng.

Viên đạn nện xuống đất phát ra tiếng leng keng, mặt đất bóng loáng bị đập ra một cái lỗ nhỏ.

Thanh âm kim loại va chạm với mặt đất nghe còn có chút thanh thúy, nhưng ở trong lỗ tai Mạnh Giang Thiên lại đặc biệt chói tai.

Mặt âm trầm nhìn Vương Thụy còn đang ở ngoài cửa không đi theo, Mạnh Giang Thiên cứ thản nhiên nhìn hắn như vậy.

Một người phụ trách an ninh, khẳng định biết trong đường hầm này có chứa súng giảm thanh. Bảo sao tên khốn này không đi theo vào.

Hắn cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào, quả thực dụng tâm hiểm ác, mục đích không cần nói cũng biết.

"Cậu đi quá nhanh, tôi còn chưa kịp nói cho cậu biết chỗ này có mai phục thì cậu đã đi vào. Nhưng cậu thật lợi hại, cư nhiên có thể tránh được đạn bắn gần như vậy."

Vương Thụy không hề lúng túng khi bị vạch trần tâm tư, cười bước vào cửa chính hợp kim, ở trên vách tường bên cạnh cửa phủ xuống một tấm da tường, trong da tường là mấy cái công tắc.

Vương Thụy đóng cửa, chậm rãi đi tới bên cạnh Mạnh Giang Thiên khen ngợi.

Vốn nghĩ nếu Mạnh Giang Thiên bị những súng giảm thanh này giết chết, hắn có thể nhân cơ hội bỏ chạy.

Chỉ không nghĩ tới Mạnh Giang Thiên đã biến thái đến trình độ này, ngay cả viên đạn gần như vậy cũng có thể tránh thoát.

Lần này chọc đến vị sát thần nên tạm thời hắn vẫn phải an ổn miễn chọc giận Mạnh Giang Thiên, Nếu không không thể nghi ngờ là chết ngắc.

"Bộ phận chủ chốt tôi đều đóng, có thể đi rồi." Tục ngữ nói, đừng đánh một người hay cười, Vương Thụy dùng khuôn mặt tươi cười thân thiện nhất của mình nhìn Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Thụy, ánh mắt đông lạnh kia khiến Vương Thụy run rẩy.

"Tôi thề, lần này thật sự đều đóng, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm nữa." Vương Thụy bị Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm thì sợ hãi vươn ba ngón tay ra, chân thành thề.

"Cậu đi phía trước, dẫn tôi đi tìm Hách Nhân." Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm cổ Vương Thụy, xoa xoa ngón tay. Chịu đựng xúc động muốn cắt cái cổ kia, lôi kéo Vương Thụy đi tới trước mặt mình, rất không khách khí đẩy Vương Thụy một cái.

Vương Thụy lảo đảo vài cái đứng vững thân thể rồi ngoan ngoãn dẫn đường. Trong lòng cũng thấy may mắn vừa rồi đã tắt hết bộ phận, bằng không với đẳng cấp hiện tại của hắn, có một số bộ phận hắn thật sự không trốn thoát.

Lối vào của họ là ở phía Bắc, hầu như tất cả đều là khu vực sinh hoạt.

Người ở đây đã chuyển đi, phòng lộn xộn đều mở cửa, trong phòng chăn chiếu đồ dùng sinh hoạt cũng không bị lấy đi, chắc là đi rất gấp.

Thậm chí trong phòng ăn còn có cơm chưa ăn xong, trong phòng bếp còn có thức ăn chưa hoàn thành.

Trên đường đi ra khỏi khu vực sinh hoạt. Rốt cuộc Mạnh Giang Thiên và Vương Thụy cũng đến khu thí nghiệm.

Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Mạnh Giang Thiên đẩy ra một cánh cửa, trong phòng phía sau cửa tựa như địa ngục Tu La.

Căn phòng nhỏ được bao phủ bởi một cái lồng sắt. Trong một cái lồng sắt nhốt mười mấy người bình thường, chen chúc cùng một chỗ, ngay cả không gian hoạt động cũng rất nhỏ.

Nhưng hiện tại bọn họ đã không còn sức sống, xếp chồng lên nhau nằm ở trong lồng sắt máu tươi đầm đìa, đến chết cũng không được ra khỏi lồng sắt.

"Những người bình thường này dùng để làm thí nghiệm, xem ra là bị một chiêu của dị năng giả làm cho mất mạng. Kỳ thật chết kiểu này đối với bọn họ mà nói coi như là một chuyện may mắn. Những người bị cấy tinh hạch sống dở chết dở mới là tra tấn."

"Mạnh Giang Thiên, thật ra tôi phát hiện hương vị trên người cậu rất giống với những người bị thí nghiệm. Bọn họ bị năng lượng tinh hạch bạo phát đến bên bờ nổ tung, bởi vì máu sôi trào, mùi rỉ sét trên người bọn họ rất nặng. Trên người cậu cũng có loại hương vị này, tuy rằng rất nhẹ nhưng vẫn có thể ngửi được."

"Hơn nữa cậu cũng có rất nhiều loại dị năng, hệ gió, hệ đất, vừa rồi lúc cậu né tránh đạn, hẳn là dùng hệ không gian đi, hệ gió cũng không nhanh như vậy. Có phải cậu cũng giống như bọn họ, là ăn tinh hạch mới thức tỉnh dị năng hay không?"

Vương Thụy sâu xa nhìn Mạnh Giang Thiên, tất cả trong mắt đều là đắc ý.

"Biết quá nhiều cũng chết sớm. Nếu cậu không biết quá nhiều, Lưu Thắng Huy cũng sẽ không muốn giết cậu diệt khẩu. Nếu cậu muốn sống sót rời đi thì câm miệng rồi ngoan ngoãn dẫn đường. Phòng kiểu này không phải nhìn nữa." Mạnh Giang Thiên vung một cái dao gió cảnh cáo Vương Thụy nhiều miệng.

"Tôi đây đều là vì tốt cho cậu, cậu có biết Tề Thiên Sơn dung hợp thành công tinh hạch như thế nào không? Hắn nuốt sáu viên tinh hạch cũng không bị bạo phát, cậu không muốn biết hắn dùng biện pháp gì?"

Vương Thụy đẩy ra một cánh cửa, trong phòng ngoại trừ máy móc còn đang vận chuyển thì một người cũng không có. Vương Thụy dựa vào khung cửa, giống như một con sói xám đang quyến rũ thỏ trắng nhỏ.

"Có chuyện thì nói, có rắm mau thả." Câu hỏi của Vương Thụy đặt ra làm Mạnh Giang Thiên rất muốn biết Tề Thiên Sơn không bị năng lượng tinh hạch bạo phát như thế nào.

Nếu biện pháp kia có thể giúp Tề Thiên Sơn thành công tránh được năng lượng bạo phát quấy nhiễu, vậy khẳng định anh cũng có thể thành công. Sau này cắn nuốt tinh hạch cũng không cần tránh né Thôi Tây Sinh nữa.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

19/9/2021

#NTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.