"Trịnh tiên sinh." Trịnh Thành Công vừa nhắm mắt chợp một chút, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói.
Trịnh Thành Công hoảng sợ đến da đầu tê dại, mạnh mẽ nhảy từ trên sô pha xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một ông già áo đen đứng đối diện hắn.
Cuối cùng ngóng sao ngóng trăng cũng trông thấy người, chỉ là cách xuất hiện của Vương tiên sinh này thật sự quá dọa người.
"Vương tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng tới. Ngài ngồi đi." một thân mệt mỏi của Trịnh Thành Công nháy mắt biến mất, nhiệt tình chào hỏi Mạnh Giang Thiên.
"Tôi tới đây một lát rồi." Mạnh Giang Thiên ngồi trên sô pha nói.
Vừa rồi nhìn thấy trong phòng này có quá nhiều người, nhất là Lưu An Giản cũng ở đây, Mạnh Giang Thiên không biết những người này đang làm gì, liền nghe lén một lát.
Nghe được những người này cũng không phải đang mai phục anh, Mạnh Giang Thiên đợi một lúc. Anh và Lưu An Giản quá quen thuộc, sợ bị Lưu An Giản nhìn ra sơ hở, anh liền không đi ra ngoài.
Trịnh Thành Công sửng sốt, trong nhà hắn có camera, phát hiện người lạ, camera giám sát sẽ gửi cảnh báo cho điện thoại của hắn, nhưng điện thoại di động của hắn hôm nay đều rất yên tĩnh.
Chẳng lẽ vừa rồi ứng phó nhiều người như thế nên không nghe thấy?
"Vương tiên sinh tới rồi, sao không đi ra?" Trịnh Thành Công nhìn như tùy ý cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà nhìn thoáng qua.
Trên điện thoại quả thật không nhận được cảnh báo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/2462205/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.